Nàng vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Đó là một buổi sáng, nhằm ngày mùng hai tháng chạp. Nàng đang ngồi yên vị trong Thanh Linh cung, nhìn những bụi cây rũ đầy tuyết xơ xác, nhìn cái cây lớn bên hiên trơ trụi, khâu những mũi cuối cùng để hoàn thành chiếc áo bào màu vàng cho Bảo Bảo.
Sau khi được đại phu chẩn đoán đứa bé trong bụng là con trai, nàng bắt đầu ngồi vắt não nghĩ tên cho nó. Không cần phải là cái tên khí phách anh hùng, nó chẳng phải con của Kinh Châu thành chủ để phải chứng tỏ với ai. Nàng chỉ muốn nó là tiểu bảo bối, là tâm can bảo bối trong lòng nàng thế là đủ, nên gọi nó là Bảo Bảo.
Dạo đó nàng cứ không được khoẻ, hay choáng váng nên nghĩ ở yên trong cung tịnh dưỡng trò chuyện với Bảo Bảo thôi là được, tránh bớt các thị phi ở ngoài cung đi.
Nào ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Nàng muốn yên ổn, chắc gì có người đã chịu cho nàng yên ổn?
Một tiểu nha hoàn hốt hoảng chạy vào Thanh Linh cung báo tin.
"Thưa phu nhân, Hoa Nguyệt phu nhân xảy ra chuyện lớn rồi. Thành chủ bảo nô tì mau chóng gọi phu nhân sang đó!".
Nàng ta có chuyện thì sao lại gọi nàng sang chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, với thân phận là chính thất phu nhân, nàng vẫn phải sang hỏi thăm một chút.
Bảo Hoa cung bình thường vẫn huyên náo hết phần của người khác. Hôm nay lại trầm mặc một cách lạ thường. Nàng cố che cái bụng trương phồng của mình bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424470/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.