Băng Lan trở dạ. Thành chủ cho phép nàng ra khỏi cung đi thăm. Khỏi phải nói, mặt tỷ ấy khi nhìn nàng hết hồn thế nào. Mỗi sáng, nàng cũng đều thức dậy và hết hồn như thế mà.
Ngọc Diệp mặc kệ, nàng ôm lấy Bảo Bảo bé nhỏ trên tay. Chà chà, xem bầu má phúng phính của nó thấy ghét chưa kìa. Chắc là Thiên Dịch phải mừng lắm khi nhìn thấy nó.
"Ngọc Diệp à, không phải tỷ nói muội. Vốn tưởng lần trước gặp muội sẽ tốt hơn. Không ngờ..." - Băng Lan tỷ rơi nước mắt đưa tay sờ mặt nàng.
Nàng liền đập tay tỷ ấy, không cho khóc nữa. Quá trình hậu sản nếu không tịnh dưỡng cho tốt thì không xong đâu.
Nhưng mà nhìn Ngọc Diệp. Trên trán quấn băng, hai má cũng bị băng bó, đến các đầu ngón tay cũng vậy, Băng Lan thật sự không thể không xót thương.
"Tên Thành chủ ấy, sao vẫn đối với muội như vậy chứ? Muội như vậy đến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy tội nghiệp!".
Ngọc Diệp đung đưa cây trống lắc trên tay, khẽ cười trừ trước câu nói của Băng Lan. Đúng vậy, bộ dạng của nàng thật thảm thương, khiến người ta muốn thương hại. Thành chủ có lẽ nằm trong số đó.
Chắc hắn thấy nàng thảm quá rồi, nên mới ban cho nàng chút ân điển cuối cùng, là đưa Bảo Bảo vào từ đường, cho Bảo Bảo chút danh phận.
Nàng hiểu hơn ai hết. Hắn đối với nàng, với Bảo Bảo hoàn toàn không có một chút tình. Nếu hắn thật sự có, nàng và Bảo Bảo đã không đến bước đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424454/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.