Đã lâu lắm rồi nàng không ra ngoài để hít thở không khí. Sau khi uống hết một tuần thuốc của Vi đại phu thì nàng đã hết cơn nghén trong người, mấy cơn choáng váng cũng tan hết.
Ngọc Diệp đang rất khuây khoả ngồi ở Ngự hoa viên ngắm cảnh thì thấy Hoa Nguyệt đi tới. Nàng biết mình chạy không kịp nữa rồi!
"Tỷ tỷ!".
Sao ả cứ thích gọi nàng là tỷ tỷ thế nhỉ?
"Lâu quá không gặp tỷ, tỷ có thể đi dạo với muội mấy vòng có được không?".
Ngọc Diệp nghĩ không ra lý do để từ chối. Những ngày này nàng đã thường xuyên đến chùa, thắp hương khấn phật. Ngày nào cũng leo một ngàn bậc thang, ở mỗi bậc quỳ lạy một cái để cầu thần phật bảo vệ cho con nàng được bình an ra đời. Nhưng có thể thế là vẫn chưa đủ.
Nàng lẽo đẽo đi theo Hoa Nguyệt. Cả hai người bọn họ đi với nhau nhưng không nói một lời nào cả. Sự im lặng khiến nàng khó xử.
Lúc đi qua cây cầu bắc qua hồ ở Ngự hoa viên, Hoa Nguyệt nhân lúc nàng không để ý, thình lình huých nàng một cái thật mạnh. Cây cầu này vốn không có lan can. Nàng không có gì để bám víu, bị bất ngờ nên đã kéo váy của Hoa Nguyệt khiến nàng ta rơi xuống theo.
Nàng đáp mạnh xuống nước, cảm thấy người mình nặng trĩu, cứ chìm dần xuống sâu. Nàng cố vùng vẫy nhưng không được. Nước ngập vào mũi, vào họng nàng.
Nàng ôm lấy bụng, không được, nàng không được thở nữa, không thể để nước vào tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424441/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.