Kiến Lâm hiểu chuyện, anh sẵn lòng phối hợp với Dương Hiểu Trần.
"Quý cô vội vàng quá, nhưng tôi rất thích."
"Nào, để tôi đưa cô đi hưởng thụ đêm nay."
Dứt lời, Kiến Lâm bế Dương Hiểu Trần lên đi thẳng lên trên tầng.
Phía xa xa, hai tên cao to áo đen giả vờ làm khách đến bar chơi nhưng thực chất là đang theo dõi Dương Hiểu Trần. Họ thấy cô bị người khác bế đi liền hối nhau bám theo. Nhưng hai người họ mới chạy tới chân cầu thang thì bị hai người đeo kính đen, mặc áo vest cản lại. Duy một câu của họ khiến hai tên cao to phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
"Trên đây là phòng nghỉ. Hai vị xin hãy chọn lựa bạn tình, nếu không có nhu cầu thì không được lên."
Hai tên lủi thủi kéo nhau trở về chỗ ngồi.
Trong phòng nghỉ, Kiến Lâm cẩn thận thả Dương Hiểu Trần xuống đất. Anh kính cẩn trọng mình:
"An toàn rồi."
Dương Hiểu Trần lấy từ túi xách ra một cái hộp gỗ, bên trong là con dấu lưu ly của gia tộc họ Phong, cô bình thản đưa cho Kiến Lâm.
"Tôi có việc cần nhờ cậu. Đây là một con dấu, cậu giúp tôi làm ra một con dấu khác giống y như cái này. Tuyệt đối không được để con dấu này bị vỡ. Con dấu này rất quan trọng với tôi đấy."
Kiến Lâm chẳng quan tâm bên trong hộp chứa đựng cả gia sản Phong gia, anh chỉ biết nhận lệnh và làm việc.
"Đại ca giao phó chắc chắn tôi sẽ làm thật tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-phong-thieu-gia/2757662/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.