Phó Tú đem ánh mắt kinh ngạc thu hết vào đáy mắt, bà tưởng tiểu cô nương bởi vì bà đến đây mới cảm thấy kinh ngạc, vội vàng lên tiếng giải thích:
"Tay của cháu bị thương, là tiểu Cẩn an bài Phó cô cô tới đây, cháu yên tâm, trong khoảng thời gian này cô cô sẽ hảo hảo chiếu cố cháu, nếu cái tên tiểu tử kia dám khi dễ cháu, cháu liền trực tiếp nói với Phó cô cô."
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh càng thêm không rõ, vì cái gì vị Phó cô cô này sẽ tùy ý mà khi dễ Phó Cẩn Tập, hơn nữa vị Phó cô cô này còn không kiêng nể gì, anh cư nhiên còn muốn mời bà lại đây?
(Keiko:chời ạ, xem bả xót chồng bả kìa:vv )
Huống chi, kiếp trước Phó Cẩn Tập căn bản là không nhắc đến quá nhiều chuyện trong nhà, thậm chí ngay cả cha mẹ anh, cũng chưa bao giờ nghe anh nhắc tới.
Nhưng hôm nay, Lương Dĩ Chanh từ trong miệng Phó Tú biết được rất nhiều, cha của Phó Cẩn Tập là một nhà khoa học tìm kiếm mộng tưởng.
Cha anh hàng năm đóng quân ở khu vực biên cảnh, còn mẹ của anh một mình không chịu nổi cô độc, cho nên, lúc anh vừa mới 6 tuổi liền bị chính mẹ của mình vứt bỏ ở công viên giải trí.
Phó Tú ở Phó gia vẫn luôn là một lão sư nghiêm khắc cũng là một vị trưởng bối tôn kính, bà tận mắt chứng kiến em trai của mình bệnh chết tại biên cảnh.
Lại nhìn cha mẹ của chính mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hoàn toàn không có thân nhân đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-pho-gia-ngao-kieu-hom-nay-khong-gia-benh/1064971/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.