Nghĩ đến đây, Phó Cẩn Tập nâng bàn tay lên, khớp xương ngón tay thon dài đẹp đẽ rõ ràng mà hung hăng nhéo nhéo giữa chân mày, đồng thời nhàn nhạt nói:
"Được rồi, lái xe cho tốt đi, không có lần sau."
Nói xong, anh nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, lại đối Mạc Phong ra lệnh nói.
"Cậu đi tra thử xem, Lương Dĩ Chanh ngày hôm qua từ tập đoàn rời khỏi sau đó lại đi địa phương nào, còn có vết thương trên người cô rốt cuộc là do người nào làm?"
Nghe vậy, Mạc Phong sửng sốt chớp mắt một cái, theo bản năng mà hỏi ngược lại: "Lương tiểu thư bị thương không phải Phó thiếu ngài làm?"
"Tôi? Cậu có phải hay không có bệnh? Tôi là loại người này?" Phó Cẩn Tập tức giận nói, "Kêu cậu đi tra liền đi tra, ít nói nhảm."
Phó Cẩn Tập anh dù có không thích cô đi chăng nữa, cũng sẽ không dễ dàng mà tổn thương người, anh không phải là kẻ điên.
Mạc Phong nghe nói, nháy mắt thân mình run lên, vội vàng gật gật đầu, thấp giọng đáp một tiếng "Vâng."
Bởi vì cậu mới vừa rồi nhìn thấy Phó Cẩn Tập bị Phó Tú giáo huấn hắn, vị gia này không nói một lời, cũng không giải thích, nên Mạc Phong cậu còn tưởng đây là do chính anh làm ra.
Bất quá nhìn đến anh hiện tại bộ dáng nổi giận đùng đùng, chắc là trách cậu đổ oan tiếng xấu cho anh đi.
—
Mà bên kia, Lương Dĩ Chanh cùng Phó Tú đang ngồi ở nhà ăn mặt đối mặt mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ, cô nhìn dì trước mắt đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-pho-gia-ngao-kieu-hom-nay-khong-gia-benh/1064970/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.