Tống Trì nghe giọng điệu xót xa của nàng, nhớ lại lời Giang Nguyên Cửu đã nói ở Ly Diên Lâu hôm nọ. Sự đối xử đặc biệt của Lục Cẩn Phong đối với Lục Nhiễm hắn đã sớm nhận ra, chỉ là chưa để tâm. Giờ đây, có lẽ đã đến lúc phải làm rõ mọi chuyện.
"Đường đường một nam nhi bảy thước, bị đánh vài roi thì có làm sao?" Tống Trì tỏ vẻ không vui, tiếp lời: "Nếu không phải hắn xúi giục nàng bỏ trốn, thì đâu đến mức bị đánh đòn, tự mình chuốc lấy."
Nghe hắn nói vậy, Lục Nhiễm cũng bực bội: "Trước hết, không phải nhị ca xúi giục ta, mà là huynh ấy giúp ta. Nếu không phải ngài..." Nàng quay lại là tự nguyện, nên không cần nhắc lại nữa.
Nàng gắp một miếng cơm to vào miệng, không để mình nói tiếp. Tống Trì thấy nàng không nói nữa, nhướn mày lười biếng nhìn nàng: "Nghe ý nàng nói, nếu Ngô Đức Môn không phá hỏng kế hoạch, nàng vẫn định cùng Lục Cẩn Phong cao chạy xa bay?"
Cái gì mà "cùng Lục Cẩn Phong cao chạy xa bay"? Hắn nói như thể nàng là người bội bạc vậy. Lục Nhiễm ngẩng đầu cãi lại: "Nhị ca ta chỉ là..."
Bên ngoài có bóng người bước vào, theo sau là một giọng nói khó chịu cắt ngang lời Lục Nhiễm: "Không phải lễ Tết mà Tống đại nhân ăn toàn cá béo thịt heo, không sợ cơ thể không tiêu hóa được sao?"
Vừa dứt lời, hắn lại nói tiếp: "Chậc, ta đúng là hồ đồ, quên mất Tống đại nhân là người ăn cỏ ăn cám mà lớn lên."
Lục Nhiễm nhìn sang, thấy một bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080988/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.