"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ninh Tình cảm thấy phản ứng của Trần Thục Lan rất kỳ lạ.
Trần Thục Lan ngẩng đầu, chần chừ mở miệng: "Ngụy Lâm đại sư, nghe có vẻ quen..."
Tần Nhiễm gọt táo xong, cắt thành từ miếng nhỏ, nhặt một miếng đút cho Trần Thục Lan, mặt không cảm xúc mở miệng: "Bà ngoại, ăn táo đi."
Lời Trần Thục Lan chưa nói xong đã bị ngăn lại trong cổ họng.
Ninh Tình đặt chén trà xuống, cũng không để ý nhiều: "Vậy sao, hẳn là người bạn nào hay chơi bài với mẹ, cái tên Ngụy Lâm cũng không hiếm gặp."
"Có lẽ vậy." Trần Thục Lan mập mờ mở miệng, răng của bà bây giờ cũng không quá khỏe, nhai rất chậm.
Tần Nhiễm cắt xong táo, xếp ra đĩa rồi tìm thêm mấy cái tăm cắm vào.
Trần Thục Lan vẫn luôn im lặng không nói mà nhìn Tần Nhiễm, trong lòng Tần Nhiễm thầm thở dài một hơi, cô cúi đầu, ấm giọng mở miệng: "Vậy cháu về trường trước nhé?"
Cô còn phải đến cửa hàng trà sữa làm thêm.
"Đi đi, học cho giỏi, bà ngoại vẫn chờ cháu thi đại học."
Tần Nhiễm hơi cúi đầu, dường như là đang cười, rồi lại trịnh trọng, "Vâng, nhất định rồi."
Cô quay người đi ra ngoài, Ninh Tình nhớ tới cuộc họp phụ huynh sáng hôm nay, cũng đi ra.
Trên giường bệnh, Trần Thục Lan nhìn theo bóng lưng Tần Nhiễm, con mắt đục ngầu ngơ ngác, cái tên "Ngụy Lâm đại sư" này bà thật sự đã từng nghe.
Lúc trước, người đã ngàn dặm xa xôi chạy từ thủ đô đến thôn Ninh Hải, còn ở lại thôn suốt một tháng, muốn nhận Tần Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-roi-ao-choang-roi/1162879/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.