Kiều Thanh phải hỏi mấy học sinh mới biết, ban đầu Tần Nhiễm vốn là đi cùng anh trai, sau đó mới đi quầy bán quà vặt. Anh ta nhìn Cao Dương trong chốc lát có lẽ cũng không nói xong được, liền ra ngoài tìm Tần Nhiễm. "Anh của cậu..." Ban đầu Kiều Thanh còn tưởng anh trai Tần Nhiễm mà trong trường đang đồn thổi là Lâm Cẩm Hiên, có điều nhìn vào phòng học xem thì lại không phải. Trước kia không thấy Tần Ngữ nói các cô ấy còn có một người anh trai mà. "Cầm nước của cậu đi." Tần Nhiễm liếc lên tầng hai một cái, thấy Ninh Tình trong đám người, cô thờ ơ thu hồi ánh mắt, nhướng mày, giọng điệu không cảm xúc. Kiều Thanh gãi đầu, nhớ tới lúc sáng nay Ninh Tình đi cùng Tần Ngữ, nhớ tới việc hai người có chung một mẹ, anh ta cúi đầu không lên tiếng. Nhắm mắt đi theo đằng sau cô. "Đó là Kiều Thanh à?" Chị em tốt của Ninh Tình sững sờ mở miệng. Kiều Thanh nhìn qua vẫn rất sáng sủa, dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Kiều, trừ Từ Diêu Quang, rất ít khi có thể thấy anh ta đối xử với ai tốt như vậy. Dĩ nhiên Ninh Tình cũng nhìn thấy, nam sinh dưới tầng tự nhiên mà đi sau lưng Tần Nhiễm, tay cầm nước, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với nữ sinh bên cạnh, nữ sinh kia lười nhác, không quá muốn mở miệng, có điều cậu ấm kia cũng không để ý. Vẫn cười tủm tỉm như cũ. "Tôi đi vào phòng rửa tay." Tâm trạng của Ninh Tình có chút phức tạp, bà ta ra vẻ không quan tâm mở miệng. Bà ta không đi họp phụ huynh cho Tần Nhiễm, hoàn toàn là vì sợ mất mặt, sợ người khác dùng ánh mắt chỉ trích bà ta: "Nhìn kia, đó chính là mẹ Tần Nhiễm." Nhưng bây giờ... Ninh Tình mở vòi nước, vỗ vỗ nước lên trên mặt. ** Buổi họp phụ huynh của lớp 9 cũng đến hồi kết thúc. Cao Dương giữ lại một mình Trình Tuyển lại văn phòng để nói chuyện, ông đưa cho Trình Tuyển một quyển nhật ký quan sát, cân nhắc nói: "Tần Nhiễm không phải là không thông minh, nếu như nghiêm túc cố gắng một chút, con bé cũng có thể thi lên đại học, nhưng cần phụ huynh phối hợp với tôi dẫn đường. Ngày thường nếu có thời gian, cậu nên quan tâm nhiều hơn đến sinh hoạt của cô, nào có đứa trẻ nào có thể nuôi thả..." Đối mặt với Trình Tuyển, trong lòng Cao Dương không sao hiểu có chút áp lực, trước mặt cha mẹ của Kiều Thanh cũng không có chuyện này, Cao Dương âm thầm nghĩ. Rõ ràng đối phương không nóng không lạnh, còn rất lễ phép. Trình Tuyển mở quyển nhật ký quan sát ra xem, không nhiều trang nhưng rất tỉ mỉ, thậm chí ngay cả việc bình thường Tần Nhiễm đọc sách gì cũng có liệt kê. "Cảm ơn thầy." Trình Tuyển cất kỹ nhật ký quan sát, cậu chủ Trình, người mà bình thường người khác nịnh nọt cũng không kịp, nay vô cùng nghiêm túc lắng nghe lời dạy dỗ của thầy: "Tôi sẽ kèm cặp và theo dõi cô ấy cẩn thận." Nói xong liền đi ra ngoài, Tần Nhiễm và Kiều Thanh đứng cạnh nhau, còn có bà Kiều. "Ngài là Tần Nhiễm..." Kiều Thanh cho rằng Trình Tuyển là anh họ hay chú họ gì đó của Tần Nhiễm, trong lòng còn đang cảm thán, gien nhà này thật tốt. Trình Tuyển không mở miệng, chỉ nhét sổ tay vào trong túi quần, bình tĩnh nhìn Kiều Thanh. Rất hiền hoà, có điều không hiểu sao Kiều Thanh lại cứng người. "Tôi không phải anh trai của cô ấy." Trình Tuyển cụp mắt, dáng vẻ lười biếng, đáy mắt đen kịt, ánh mắt vẫn luôn như có như không rơi vào trên mặt Tần Nhiễm, âm thanh nhẹ nhàng mà trầm thấp. "Vậy là..." Kiều Thanh còn chưa hỏi xong một câu đã bị mẹ anh ta đá cho một cái. Vừa vội vừa hung ác. Kiều Thanh im miệng. Tần Nhiễm còn muốn đi thăm bà ngoại, nhóm bốn người đi đến cổng trường rồi mỗi người đi một ngả. Chờ Tần Nhiễm và Trình Tuyển đi rồi, Kiều Thanh mới xoa chân, "Mẹ, sao mẹ đạp con?" "Con đừng có xía vào" bà Kiều nhìn chiếc xe có vẻ tầm thường kia rời đi, biển số xe đằng sau còn mang số hiệu của thủ đô, rốt cục cũng xác định, "Về sau đối xử với Tần Nhiễm..." "Thôi." Bà còn muốn nói gì, có điều vẫn nhịn lại, chỉ là nhấp nhổm bất an nhìn theo phương hướng mà xe rời đi: "Chúng ta về." ** Chiếc xe màu đen nhìn rất đại chúng dừng lại trước cửa bệnh viện. "Lúc nào xuống nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi ở ngay khu nội trú tòa nhà đối diện." Trình Tuyển khoác tay lên trên bánh lái, tay áo cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn hơi gầy. Còn nghiêng người, tiện tay mở cửa cho Tần Nhiễm. Không gian trong xe không quá nhỏ, không biết Tần Nhiễm đang suy nghĩ cái gì, lúc lấy lại tinh thần, Trình Tuyển đang mở cửa. Sườn mặt của anh cách cô rất gần. Có thể thấy rõ hình dáng của anh, tinh xảo và đẹp mắt, đôi mắt hơi cụp xuống, lông mi lại vểnh lên thành một đường cong, mùi bạc hà lạnh thơm như có như không vờn quanh. Chỉ kéo dài mấy giây, cửa mở. Tần Nhiễm xuống xe, Trình Tuyển nhìn theo bóng lưng cô, dưới ánh nắng bao phủ, mỏng manh nhưng lại mang theo vẻ phách lối. Anh mỉm cười. Trình Tuyển không xuống xe, trên thực tế hôm nay căn bản là anh cũng không có việc gì, đành lấy nhật ký quan sát Cao Dương vừa mới đưa rồi chậm rãi đọc, còn tập trung chú ý về những đề nghị phía trên. Rất lâu sau, anh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, lấy một điếu thuốc châm lên, khói mù lượn lờ. Ánh mắt càng thêm đen đậm sâu sắc. Tần Nhiễm không nói với bà ngoại chuyện họp phụ huynh, hôm nay đến muộn, đành phải lấy bừa một cái cớ, bà ngoại chưa bao giờ nghi ngờ cô. Ninh Vi và Mộc Nam đều ở đó. Hôm qua Mộc Doanh Mộc Nam vừa mới huấn luyện quân sự xong, cả hai đều đen đi, Mộc Nam còn ổn, Mộc Doanh đen hẳn đi một tông. Buổi sáng thứ bảy cùng đi thăm bà ngoại đã thành ước định. Chưa đầy một lát, Ninh Tình cũng đến. Dường như bà ta đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt rất phức tạp. "Hôm nay Ngữ nhi không đến sao?" Trạng thái tinh thần của Trần Thục Lan không tốt, tóc hoa râm, ốm yếu. Ninh Tình nhìn Tần Nhiễm một cái, thu hồi những suy nghĩ phức tạp, cười: "Ngữ nhi phải ở nhà luyện violon, cô nhỏ của con bé tìm cho nó một người thầy rất giỏi ở thủ đô, giáo viên đẳng cấp Thế Giới, gần đây vì bái sư mà Ngữ nhi đã vô cùng cố gắng, nói thế nào cũng không nghe." Vừa nhắc đến Tần Ngữ, ý cười trên mặt Ninh Tình càng đậm, Tần Ngữ có thể được hiện tại khiến bà ta rất kiêu ngạo. "Chị họ thật là giỏi." Mộc Doanh sợ hãi thán phục. Cô ta không hiểu nhiều về những cái này, chỉ là giáo viên đẳng cấp thế giới đã có thể khiến cho cô ta kinh ngạc. "Đúng vậy, người thầy kia gần đây đang lưu diễn vòng quanh thế giới, chờ lưu diễn xong quay lại thủ đô, Ngữ nhi liền đi bái sư." Mộc Doanh lấy cho Ninh Tình một cái ghế, Ninh Tình ngồi xuống. Trong giọng nói, nghiễm nhiên coi đối phương như là thầy của Tần Ngữ. "Tốt quá rồi." Trần Thục Lan không nhịn được mà nhìn Tần Nhiễm, Tần Nhiễm còn đang cúi đầu gọt táo, chậm rãi, rất tập trung. Dao gọt trái cây sắc bến bị cô dùng như đồ chơi. Trần Thục Lan thầm than một tiếng, quay đầu đi: "Ngữ nhi muốn bái ai làm thầy vậy?" "Là Ngụy Lâm đại sư." Ninh Tình cầm một cốc nước, nhấp nhẹ một hớp, "Chắc chắn là mọi người chưa từng nghe qua." Ngụy Lâm là nghệ sĩ chuyên nghiệp, lưu truyền trong xã hội thượng lưu, Ninh Tình cũng chỉ mới biết đến Ngụy Lâm không bao lâu. Có điều bà ta vừa nói xong, đã thấy Trần Thục Lan ngẩn cả người. "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]