“Đúng là ngon thật đấy.”
Diệp Vấn Khinh sau khi đánh chén no nê cuối cùng cũng dừng lại. Biết trước chỗ này ngon thì anh đã chẳng trở thành khách quen của nhà hàng XX rồi. Còn bị Quách Trung cười cho nữa.
Quách Trung cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, cậu còn đang sắp xếp lịch xem nên bắt anh đưa đi đâu. Thấy anh vừa nhìn mấy chồng vỏ cua xương cá trên bàn lại nhìn bản mặt tiếc nuối thèm thuồng của Diệp Vấn Khinh, cậu buột miệng mà bảo rằng:
“Lần sau tôi dẫn anh đi nơi khác ngon hơn. Đảm bảo anh thích hơn cả quán này.”
Vậy là có lần hẹn hò sau nữa ư, anh mong chờ lắm.
“Lần sau là bao giờ?”
“Ngày mai anh vẫn rảnh chứ?”
“Ừm, tôi rảnh từ giờ đến hết tháng cơ, em có bận gì không?”
“Tôi cũng thế, cho đến khi tôi có bạn đời thì tôi vẫn còn thất nghiệp dài.”
“Em có thể lấy tôi nè.”
“Ờ, để tôi suy nghĩ. Đến nhà tôi rồi, tôi vào nhà đây.” – Quách Trung vui vẻ cởi dây an toàn, lúc mở cửa xuống phi hành khí còn không quên cười với Diệp Vấn Khinh – “Hôm nay đi chơi vui lắm, tôi cứ nghĩ chúng ta đã quen từ lâu cơ.”
Về điểm này thì anh đồng tình, chuyện trò rất hợp, lại không có cảm giác khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm sống. Quách Trung rất tự do khảng khái, còn Diệp Vấn Khinh lại chân thành không cao ngạo, hai con người đều có xuất thân quân đội nên dễ dàng ăn nhập. Ờ thì vẫn có vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-bi-phat-up-mat-vao-tuong-roi/3000448/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.