Trằn trọc một hồi lâu, trời rất nhanh đã sáng, nhưng Trần Tiểu Nghiên vẫn đang ngủ.
Lần này, cô hoàn toàn rơi vào giấc ngủ sâu.
Khi mơ mơ màng màng bị một tiếng nhạc đánh thức, nửa chiếc giường bị ánh mặt trời chói chang che lấp, vừa lúc chiếu vào mặt, người nằm trên giường muốn tỉnh dậy nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Trần Tiểu Nghiên trở mình, dúi đầu vào gối muốn tiếp tục ngủ. Nhưng tiếng nhạc kia không những không biến mất mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn.
Cô tỉnh táo một chút, chợt nhận ra là điện thoại mình đang đổ chuông.
Cô vội vàng ngồi dậy, tìm được điện thoại sau đó nhấn nút nghe. Vừa mới đặt tai bên điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến tiếng thở hổn hển hỏi: “Tiểu Nghiên, cậu ở đâu vậy? Đang ở nhà sao? Tớ không có chìa khóa không mở cửa được!”
Trần Tiểu Nghiên nhìn xuống điện thoại, quả nhiên là cuộc gọi của Lý Du Du, đã gọi được mấy cuộc rồi.
Lúc này đã là hai giờ chiều, nếu như không có cuộc gọi này, chỉ sợ cô sẽ tiếp tục ngủ mê mang đến khi bầu trời tối đen.
Trần Tiểu Nghiên lật người vội vàng xuống giường: “Có, có, tớ đi mở cửa cho cậu.”
Đầu bên kia điện thoại giống như có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vuốt vội mái tóc cho đỡ rối rồi cúp điện thoại chạy ra mở cửa, quả nhiên Lý Du Du đang đứng bên ngoài, dưới chân cô ấy là túi lớn túi nhỏ hành lý.
“Tớ đã đợi nửa tiếng rồi, còn tưởng rằng cậu không có nhà. Cậu đang làm gì vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196252/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.