Tất nhiên, sự dịu dàng này rất có thể là do anh ta nhớ tới chuyện quá khứ, hoặc một người trước đây.
“Vậy nên, anh…” Trần Tiểu Nghiên tìm kiếm ở trong đầu, nhất thời không tìm được một từ thích hợp.
Nguyễn Chi Dập khẽ hít vào một hơi, trong giọng nói mang theo chút tự giễu: “Lúc đầu, tôi thật sự tưởng rằng cô ấy đã ở ẩn một nơi nào đó, không muốn ai biết đến mình, cho nên mới làm ra những hành động điên rồ… Tất nhiên, rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện chuyện không phải như tôi nghĩ, em có chồng, có người nhà, cũng có cuộc sống của riêng mình, khác hoàn toàn với cô ấy.”
Câu nói trước có lẽ là ám chỉ đến việc ngày đó Phạm Chí Thành dọn đến ở một chỗ gần nhà cô, còn âm thầm thăm dò chuyện của cô.
Có điều chắc không cần một thời gian dài đã phát hiện cô không phải là người kia.
“Nhưng anh vẫn luôn đi theo tôi, lần gặp ở Quảng Thành… chắc không phải là trùng hợp đâu nhỉ?”
“Không phải.” Nguyễn Chi Dập vui vẻ thừa nhận, quay đầu lại nhìn cô: “Em có thể hiểu được sự hối hận mười mấy năm của một người nào đó không? Không dối gì em, khi tôi nhìn thấy một người trông giống hệt cô ấy xuất hiện ở trước mặt mình, thực sự như nhìn thấy được một tia sáng. Không phải ai cũng có cơ hội để bù đắp cho tuổi trẻ bồng bột, cho nên tôi mới…”
Nói được một nửa, anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi không muốn để em cảm thấy tôi là một tên biếи ŧɦái, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196251/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.