Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Sau khi nói được một hồi thì miệng của Trần Tiểu Nghiên bỗng nhiên khô khốc như thiếu nước. Nguyễn Chi Dập không trả lời ngay, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt. Dưới ngọn đền lờ mờ, con ngươi màu đen càng hiện lên rõ nét như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn vậy. Cô yên lặng chờ đợi, thấp thỏm lo lắng không biết người đang ngồi trước mặt cô rút cuộc đang nghĩ cái gì, cô không thể đoán được cảm xúc của anh ta. Nhưng niềm hi vọng về điều gì đó trong cô vẫn âm ỉ và đang lớn dần lên, cũng không biết là vì sao, chỉ là cô cứ muốn tin vào điều đó. Một lúc sau, Nguyễn Chi Dập mới cất giọng trầm lắng gọi cô: “Tiểu Nghiên.” Cách xưng hô này thân mật quá mức phát ra từ một giọng nói tràn đầy sức hấp dẫn lại càng gợi cảm giác mập mờ, khó nói. Trần Tiểu Nghiên không thể kìm lòng, cô giật thót một cái. Cô giương mắt lên nhìn, khuôn mặt của anh vẫn không có một chút dấu hiệu thả lỏng, anh cúi đầu xuống chỉnh lại cổ tay áo sơ mi rồi nói: “Nói thế nào nhỉ, tôi thấy em nói như vậy thực sự chẳng khác nào tay không mà đòi bắt sói, không bỏ sức mà đòi hưởng thành quả.” Trong phòng không nóng, vừa nãy bắn bi-a nên đã cô cởi áo khoác ngoài. Lúc này Trần Tiểu Nghiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nhưng cô lại có cảm giác như có một luồng khí nóng rực đang bao quanh cô vậy. Cô mím chặt môi, không nói một câu gì. “Nhưng nếu em đã có quyết tâm thì anh sẽ không từ chối đâu.” Nguyễn Chi Dập ngáp và rướn người lên, khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt như có tia sáng lóe lên. Câu nói nào của anh cũng đều sắc bén, nói trúng vào vấn đề, từng câu từng chữ mà cô nói ra anh đều hiểu thấu. Trước mặt những người như thế này e là không thể giấu diếm được gì. Thực ra, nếu như trong lòng chưa quyết định một trăm phần trăm thì làm sao cô có thể tay không đến xin người khác giúp đỡ như vậy chứ? Trần Tiểu Nghiên bỗng nhiên khựng lại, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không còn đường lui nữa. “Chuyện đó… Anh Nguyễn có đồng ý giúp tôi không?” Cô xoa tay rồi nhẹ nhàng hỏi. Nguyễn Chi Dập im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi đến bên tủ rượu, lấy ra một trai rượu rồi kiểm tra nhãn mác, sau đó lấy thêm hai chiếc ly thủy tinh. Căn phòng rất yên tĩnh, trong nháy mắt chiếc nút bằng gỗ mềm đã được bật ra, Trần Tiểu Nghiên dường như nghe thấy tiếng không khí chuyển động. Chi Dập rót đầy hai ly rượu rồi bưng ra đưa cho cô một ly. Cô hơi hoang mang, chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhận lấy. “Em cần hiểu rõ một chuyện, anh không quan tâm đến việc Gia Trình có thể kiếm tiền hay không, có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Điều tôi muốn biết là em muốn báo đáp tôi như thế nào để khiến tôi hứng thú?” “Hứng thú”, mấy chữ này được nói ra thật nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng, điều mấu chốt đều nằm ở mấy chữ này. Chi Dập nhấp một ngụm rượu có vẻ như đang đợi cô trả lời. Ánh mắt anh nhìn cô rất chăm chú. Thực ra, đối với anh tiền nhiều hay ít thực sự không quan trọng, điều anh muốn là cái khác… Trần Tiểu Nghiên vô thức năm chặt lấy ly thủy tinh, lưỡng lự một lúc rồi nói: “Tôi không biết thứ gì có thể làm anh hứng thú. Nhưng chỉ cần anh yêu cầu thì tôi sẽ đáp ứng.” Cô vừa mới dứt lời thì anh cười thầm: “Thực sự không biết sao?” Câu hỏi này khiến người ta có cảm giác như bị dồn vào chân tường. Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, đành phải nói thẳng: “Nếu như anh muốn tôi trở thành người phụ nữ của anh, tôi cũng sẽ đồng ý.” Thực ra với một người nhạy cảm, sâu sắc như Chi Dập, từ khi cô mới bước qua cánh cửa này là anh đã có thể nhận ra cô dứt khoát, quyết liệt như thế nào. Anh không ép buộc thì cô cũng sẽ tự nói ra câu đó. Hai gò má của Trần Tiểu Nghiên đỏ bừng như lửa đốt, tai cô cũng nóng rực, trong phòng không có bất kì một tiếng động nào cả. “Tiểu Nghiên.” Một lúc sau mới nghe thấy tiếng anh gọi cô rất nhỏ nhẹ. Sau một lúc lâu anh mới nói tiếp: “Thực ra anh không có ham muốn tầm thường đó đối với em…” Cô hơi bối rối, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt của Chi Dập đang hướng ra bên ngoài nên chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh. Đôi mắt khẽ buông xuống như đang cố giấu sự đau khổ và tiếc nuối sâu trong đáy lòng. “Có thể trước kia, thực sự đã từng có ý nghĩ… nhưng thực ra khi nghe em nói câu đó tôi mới nhận ra, thực sự rất đau đớn!” Anh buột miệng nói rồi uống một hơi hết chỗ rượu còn lại trong ly. Anh quay người đi đến tủ rượu, quay lưng về phía cô, không động đậy gì trong một lúc lâu. Tiểu Nghiên cảm thấy hơi sợ hãi, cũng không nói gì trong một lúc lâu, cô chỉ nhìn chằm chằm bóng hình cao lớn nhưng lại cô quạnh đó. Rất kì lạ, một giây trước cô còn có cảm giác anh là một “người xa lạ” có chút quen biết, vậy mà mà bây giờ cô lại có cảm giác thấu hiểu anh. Thấu hiểu được nỗi mong chờ, nối đau khổ của anh, thấu hiểu sự cố chấp và khó xử trong anh. “Anh Chi Dập… Thực ra, trước kia Phạm Chí Thành đã nói với tôi một vài chuyện. Anh ấy nói về mối tình đầu của anh, đó là một mối tình khắc cốt ghi tâm.” Trần Tiểu Nghiên cũng không biết vì sao cô lại rất muốn nói đến những chuyện đó, cô cứ nói không ngừng: “Anh ấy còn nói rằng tôi rất giống cô ấy, vì vậy nên anh mới xem tôi như cô ấy, âm thầm theo dõi, dòm ngó tôi…” “Anh ta còn nói gì nữa?” Chi Dập vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nói nghe có vẻ không bình thường. “Còn nói… người con gái đó đã không còn ở trên thế gian này nữa.” Trong chớp mắt, người đàn ông trước mặt cô như ngây ra, không cử động gì cả. Dưới ánh đền, bóng hình bên cạnh giống như một tảng đá lạnh lẽo đè lên chân cô. “Nếu như…” Trần Tiểu Nghiên mím chặt môi, hình như cô còn muốn nói gì đó, ở đằng kia vang lên tiếng quát bảo cô dừng lại. “Em đi đi. Sau này dù có chuyện gì đi nữa cũng đừng đến tìm tôi. Cứ coi như… coi như từ trước đến nay chưa từng quen biết đi.” Câu nói của Chi Dập như là lời kết thúc cho buổi gặp gỡ ngày hôm nay. Cô đứng sững sờ bưng ly rượu vang đỏ không lay động một chút nào trong vài phút mới bất ngờ ý thức được bộ dạng lúc này của cô thật buồn cười. Chủ nhà đã có lời tiền khách mà cô còn chờ đợi gì nữa? Đợi kì tích xuất hiện hay sao? Cô đi ra từ căn phòng ấy, phía sau không có bất kì tiếng động gì. Trần Tiểu Nghiên đóng cánh cửa bằng gỗ lim nặng trĩu. Sau khi quay người đi cô mới nhìn thấy quản lí Ngô vẫn đứng ở cầu thang. Cô dừng lại một lúc, cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy có gì đó không tự nhiên. Quản lí Ngô vẫn hớn hở mặt mày, bà ta hỏi rất lịch sự, khách sáo: “Cô muốn về đúng không? Có cần tôi gọi xe cho không?” Trần Tiểu Nghiên gật đầu rồi đi xuống dưới tầng cùng bà ta. Trên đường về nhà, ánh đèn vẫn sáng trưng, vẫn rực rỡ hoa lệ như cũ, nhưng cô lại cảm thấy hoang mang vô định. Ai cũng nói ông trời đóng cánh cửa này lại thì cách cửa sổ khác sẽ mở ra. Nhưng bây giờ cô lại thấy như bị những bức tường bằng kính giam cầm, vây hãm, khắp người cô chỉ có một màu đen bủa vây. Con đường duy nhất đã bị phá tan rồi, tiếp theo phải đi đường nào đây? Thực sự phải chấp nhận thua lỗ rồi, mặc cho đôi nam nữ đó tiếp tục ngồi không hưởng lộc, giẫm đạp lên sự ung dung tự tại của cô sao? Trần Tiểu Nghiên nhắm chặt mắt, dường như cô đã bị bóng tối u ám này làm cho ngu muội, không thể nhìn thấy một chút ánh sáng lạc quan. Về đến căn hộ của Lý Du Du, lúc đi lên tầng cô mới đột nhiên nhận ra, lúc ra về quá vôi nên cô đã quên mang túi xách về,suốt dọc đường sao cô lại không mảy may nhớ gì hết chứ. Điện thoại hay ví tiền, hay thứ gì đó có thể mặc kệ, nhưng quan trọng nhất là chìa khóa ở trong túi xách, không mở được cửa thì đêm nay cô ngủ ở đâu chứ? Mà bây giờ cũng không thể quay lại lấy được, hơn nữa xe đã đi rồi, trên người cô còn có vài xu, làm sao có thể gọi xe nếu không đủ tiền. Tiến thoái lưỡng nan, cô gãi đầu bối rối. Chẳng biết có phải là phạm vào sao Thái Tuế hay không mà đầu năm đã gặp nhiều khó khăn như vậy rồi! Không có cách nào, cô đành phải cố gắng kiên trì xem có cạy được khóa cửa căn hộ không. Đi đến cửa, cô lại bất ngờ phát hiện cửa đang mở, trong nhà cũng sáng đèn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau