Đàn ông đều có tôn nghiêm, người có địa vị như Nguyễn Chi Dập, chắc chắc không thể chịu nổi một chút phản kháng và từ chối.
Trần Tiểu Nghiên hít sâu một hơi, nói: “Anh ấy cũng là có ý tốt thôi mà…nói anh vẫn luôn không nhận điện thoại, anh ấy lo lắng cho anh nên mới nhờ tôi giúp liên lạc với anh. Nói không chỉ một lần nên tôi cũng không thể mặc kệ được.”
“Sao cậu ta chắc chắn là tìm cô sẽ có tác dụng chứ?” Nguyễn Chi Dập hỏi.
Trần Tiểu Nghiên không lên tiếng, âm thầm giương mắt lên nhìn người đối diện.
Không có tác dụng sao…vậy sao cô đứng được ở đây chứ?
Đương nhiên lời này không thể nói thẳng ra được.
Nguyễn Chi Dập bên kia dường như cũng ý thức được lời nói của mình có chút vấn đề, anh ta đứng thẳng dậy, dùng một viên phấn ung dung cọ vào đầu gậy đánh bida, cuối cùng nghiêng mặt nhìn cô.
“Tôi nhớ em đã nói muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn mà?”
“À, đúng vậy…”
Cuối cùng trở lại chủ đề chính, Trần Tiểu Nghiên cúi đầu nhìn tay của mình, hắng giọng nói: “Nhận sự phó thác của Phạm Chí Thành là một chuyện. Thực ra, tôi cũng có lý do riêng, tôi quả thực có chút chuyện, xin anh giúp đỡ.”
“Là như vậy.” Nguyễn Chi Dập không lập tức hỏi là chuyện gì, chỉ nhàn nhạt đánh trống lảng: “Tôi cũng không có ý khác đâu, chỉ là cảm thấy cậu ta quá phiền phức thôi nên em đừng để ý.”
Nói xong nhìn cô một cái, nhướng mày: “Biết đánh không?”
Trần Tiểu Nghiên theo bản năng nhìn bàn bida
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196246/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.