Trần Tiểu Nghiên có thể đoán được phần nào cảm nhận của bà ta.
Từ đầu tới giờ, Lữ Lệ Hoa nói chuyện cứ nhanh như súng máy, lại thêm cái ánh mắt soi xét cứ như một bác sĩ. Lê Thị Liên luôn cảm thấy Lữ Lệ Hoa coi thường bà ta.
Bây giờ bị bà ấy nói như vậy, không biết bà ta sẽ sinh ra bao nhiêu oán hận.
“Bố, mẹ. Không ai muốn bắt nạt Tiểu Nghiên cả, chúng ta hãy bĩnh tĩnh cùng nhau nói chuyện.” Cuối cùng Hoàng Gia Vĩ cũng lên tiếng, anh ta chuyển một cái ghế để Trần Phú Quý ngồi xuống.
Những di chứng do phải đứng ở bàn mổ nhiều năm đã khiến việc đi đứng của Trần Phú Quý trở nên khó khăn. Trần Tiểu Nghiên vội đỡ ông ấy ngồi xuống, rót thêm một ly nước và lẳng lặng đứng sang một bên.
“Gia Vĩ, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một cậu bé ngoan, có chí cầu tiến và không chịu thua kém. Cũng cảm thấy Tiểu Nghiên có thể sống tốt khi đi theo cậu, cho nên rất yên tâm khi để con bé xa nhà như vậy. Nhưng hôm nay, xem ra… Haizzz, cậu nói xem, rốt cuộc tại sao lại ly hôn?”
Trần Phú Quý thở dài, càng nói càng gấp, ông ấy đập tay vào tay vịn của chiếc ghế.
Hoàng Gia Vĩ ngẩng đầu, nuốt nước bọt, giọng nói lại trầm xuống: “Không phải con muốn ly hôn, mà là cô ấy muốn.”
“Ồ…? Tiểu Nghiên, là con muốn ly hôn?”
“Ông nó đừng hỏi nữa! Tình huống rõ ràng vậy rồi mà ông còn không thấy sao? Bộ ông không thấy cô gái trang điểm lộng lẫy đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196239/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.