Nói ra rồi Trần Tiểu Nghiên mới nhận ra tranh cãi xem có lỗi hay không có lỗi cũng chẳng có ích gì.
Anh ta đã từng coi cô là vợ, vậy tại sao lại có thể làm ra một đống liên tiếp những chuyện đáng chê cười như vậy? Mà làm thế nào anh ta có thể đến được ngày hôm nay chứ?
“Anh chưa từng muốn phụ lòng em, Tiểu Nghiên, anh bị ép buộc.” Hoàng Gia Vĩ cúi đầu, anh chỉ nói một câu, giọng anh khàn khàn.
Trần Tiểu Nghiên còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có ai đó đẩy cửa phòng sách ra.
Lê Thị Liên đứng ở ngoài cửa, mặt dài ra, ánh mắt lạnh tanh lườm cô một cái. Đến lúc đến bên Hoàng Gia Vĩ lại đổi ngay giọng điệu khác: “Minh Tây, con mau đến xem thế nào đi, Thiến Thiến nói bị đau bụng.”
“Được, con đến đây.” Hoàng Gia Vĩ tháo cà vạt xuống rồi vội vội vàng vàng với vẻ sốt ruột.
Lúc rời đi, anh quay đầu lại nhìn một lượt, dường như anh còn muốn nói gì đó.
Nhưng Trần Tiểu Nghiên không ngẩng đầu lên, và cũng chẳng muốn nhìn thấy anh.
Buổi đêm, cô ngồi tựa vào ghế sofa nhưng không sao ngủ được. Trong đầu cô cứ nghĩ đi nghĩ lại về một chuyện: Ly hôn là cơ hội để làm lại từ đầu.
Không biết đã là mấy giờ đêm, cách một bức tường, tự nhiên có một âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt ngượng ngùng truyền đến, cô không còn lời nào để nói. Để níu kéo một người đàn ông mà làm đến nước này, trong giới tiểu tam e là Ngô Thiến Thiến cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196237/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.