Hoàng Gia Vĩ ngây người một giây, lập tức ném chiếc cặp xuống, chạy qua vài bước, đem Ngô Thiến Thiến đang ngồi dưới đất ôm vào phòng.
Trần Tiểu Nghiên đứng một mình trong phòng khách lớn, dở khóc dở cười.
Một thủ đoạn vụng về đến nực cười, hai người thực sự phối hợp rất hoàn hảo, nếu nói bọn họ chưa diễn tập cô cũng không tin!
Đứng một hồi lâu, đến khi cả người cứng đờ vì lạnh, Hoàng Gia Vĩ mới ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi ngang qua cô, anh ta vẫn tiếp tục bước đi, nhỏ giọng nói một câu: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Quả thật đã đến lúc nói chuyện, Trần Tiểu Nghiên vuốt ve cánh tay, theo anh ta vào phòng làm việc.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, một mùi thuốc lá và rượu nồng nặc bốc ra.
Giương mắt nhìn lại, người trước mặt càng cảm thấy xa lạ.
Tóc tai bù xù, bộ râu dường như đã hai ngày chưa cạo, áo sơ mi nhàu nhĩ.
Cô nhìn sang chỗ khác, đột nhiên ý thức được, dường như chính mình đã không nhìn thấy anh ta nhiều ngày.
Ban ngày làm việc và giờ nghỉ ngơi ngổn ngang, ban đêm cô ngủ trên sô pha trong phòng làm việc, còn anh ta ở trong phòng ngủ. Dù sống chung dưới một mái nhà nhưng hầu như ngay cả cơ hội gặp mặt nhau cũng không có, thật nực cười.
Hoàng Gia Vĩ châm một điếu thuốc, hồi lâu không nói chính xác muốn nói chuyện gì với cô.
Căn phòng yên tĩnh đến bất ngờ, giọng nói ở phòng ngủ bên cạnh vẫn có thể nghe được rõ ràng. Lê Thị Liên vẫn còn ôm nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196236/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.