Xe ngựa đi rất chậm, Nghiêm Thù Lân nói Nghiêm phủ có người trông nom nên chúng tôi có thể dạo chơi bên ngoài rồi về. Lần trước được Khương Nhược Châu dẫn bỏ trốn, vì nơm nớp lo sợ nên chưa kịp ngắm cảnh đẹp trên đường, cũng chẳng có cơ hội được ăn ngon.
Chủ quán bưng ra rượu đào mới ủ, rượu nhẹ chứ không cay, uống xong vị ngọt đọng lại trên lưỡi, nhắm với thịt rất hợp. Tôi uống hai chén, mặt hơi nóng lên, không nhịn được cười, ăn bánh Khương Nhược Châu đưa cho rồi chống má ợ rượu, ngây ngô cười nói: "Ta tu được phúc gì đây...... Có rượu thịt ngon ăn mãi không hết, còn có hai vị đại nhân bảo vệ nữa......"
Nói xong men say bốc lên, tôi tựa đầu vào cánh tay, nhắm mắt hát ngâm nga.
Cũng chẳng biết tôi nghe bài hát này ở đâu, giai điệu khiến lòng người lâng lâng, kiếp trước mỗi khi vui thì tôi lại hát.
"Tiểu Doãn, kiếp trước ngươi chịu khổ nhiều quá." Giọng Khương Nhược Châu như vọng lại từ xa nên nghe không rõ lắm, "Việc đã qua không thể ngăn cản, việc sắp tới có thể còn kịp, kiếp này chúng ta sẽ cho ngươi sống sung sướng."
Tôi cười với hắn, bên tai lại vang lên giọng Nghiêm Thù Lân: "Hoàn Từ, ngươi say rồi."
"Ta chưa say......" Tôi ợ rượu, bưng chén lên để bọn họ rót thêm rượu rồi nói to, "Trang, trang chủ, đa tạ ngươi mời ta ăn uống......"
"Ta là phu quân ngươi mà," Nghiêm Thù Lân ôm thân hình lảo đảo của tôi vào lòng rồi nói, "Phải tốt với ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3373135/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.