22.
Khương Nhược Châu ngủ một ngày một đêm, đến khi tiểu nhị quán trọ gõ cửa giục y trả tiền thuê phòng mới tỉnh dậy.
Y có một giấc mơ thật dài, khi tỉnh lại toàn thân đầy mồ hôi, đầu vẫn đau âm ỉ, không biết mình đang ở đâu. Sau khi nghe tiểu nhị nói một tràng dài, y mới tỉnh táo lại khỏi cơn choáng váng.
Tiền...... Tiền của y đâu rồi? Khương Nhược Châu gãi đầu rồi sờ soạng túi hành lý bên cạnh, phát hiện túi mình bị lục tung, quần áo vương vãi dưới đất. May mà không mất túi tiền và đồ trang sức của mẫu thân, bảo kiếm phụ thân rèn cho hắn cũng còn nguyên.
Thoạt nhìn như không mất thứ gì, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lại, y phát hiện lá thư và chiếc khóa mẫu thân để lại đều biến mất.
"Ai đưa ta đến đây vậy?" Khương Nhược Châu trả tiền phòng cho tiểu nhị rồi hỏi.
"Là một tiểu công tử đeo mặt nạ hồ ly, thấp hơn ngài chút xíu, nhìn cằm nhọn hoắt." Tiểu nhị hồi tưởng một lát rồi nói, "Hắn nói ngài tỉnh lại sẽ tự trả tiền phòng, sau khi đưa ngài đến đây thì khinh công đi mất, cũng chẳng nhắn lại gì cả."
Khương Nhược Châu sửng sốt, nhớ lại thiếu niên uống rượu tâm sự với mình. Thiếu niên kia không nói y biết tên đầy đủ mà chỉ nói nhũ danh là A Từ, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt nhỏ, màu mắt nhạt hơn người Trung Nguyên, đuôi mắt hơi xếch, lông mi dài, khi cười lên quả thật hơi giống tiểu hồ ly.
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/2755725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.