Tô Húc Hoàn ngồi đối diện Tô Trực tại một ngôi nhà hoang, nơi dễ dàng làm những việc xấu như giết người giấu xác.
"Tô Húc Hoàn, con bắt chú đến đây là có ý gì."
Thanh Liêm dùng lưỡi liếm con dao sắc bén, nó lóe lên theo ánh đèn ngang qua mắt ông ta, khiến ông ta lạnh cả sống lưng.
"Con giết chú cũng không có lợi ích gì, tha cho chú đi, chú sẽ tìm cách lấy con dấu cho con."
Tô Húc Hoàn không đáp, nhìn Thanh Liêm hất đầu về phía Tô Trực.
Thanh Liêm đi đến, trên tay cầm con dao sắc nhọn… có lẽ chỉ một vết gạch ngay cổ sẽ lấy mạng người.
"Húc Hoàn, đừng mà… chú sai rồi, chú sai rồi."
"Tên của đại ca, cho lão già thối tha như ông gọi sao… " - Thanh Liêm lui về sau một bước, lấy đà tung một cước khiến ông ta ngã ngang xuống sàn.
Thằng nhóc điên cuồng này, muốn lấy mang ông thật sao, sao lại ra tay mạnh như vậy.
Tô Trực phun một ngụm máu tươi trong miệng, bò dậy sau khi trôi qua vài giây choáng váng.
"Tô tổng, tổng giám đốc Tô xin cậu tha cho tôi đi. Chỉ một lần này thôi, tôi sẽ tìm cách lấy con dấu cho cậu, chỉ cần tha mạng này cho tôi, có được không?"
Tô Trực quỳ dưới chân Tô Húc Hoàn cầu xin.
Tô Húc Hoàn nắm lấy cổ áo ông ta, gương mặt này năm đó là người đưa Yến Thanh Na đến cho Tô Lâm, gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ anh, anh hận chưa thể băm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2996746/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.