Nhưng mà lúc cô ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện Tống Lâm thật sự đang ngồi trên bàn làm việc bên cạnh, hai mắt vẫn đang nhìn chằm chằm máy tính.
Cô nhướng mày: “Nếu tổng giám đốc Lâm bận rộn như vậy, em không quấy rầy anh nữa.”
Cô nói xong liền xách túi đứng lên đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì bị Tống Lâm kêu lại.
Mộ Cẩm Vân quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông vốn đang “nghiêm túc làm việc” chẳng biết khi nào đã đi đến phía sau mình.
Sắc mặt anh không tốt, cô liền phản xạ theo bản năng lùi về một bước nhưng cổ tay vẫn bị anh cầm lấy.
“Anh làm gì vậy?”
Cô đưa tay kéo tay anh ra khỏi tay mình, nhưng kéo không thoát.
Tống Lâm không lên tiếng, lôi cô vào phòng nghỉ.
Trên người cô đang mặc một cái áo sơ mi bằng lụa màu hồng, Tống Lâm thẳng tay xé rách.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “Em rất thích cái áo này đấy.”
“Anh mua lại cho em.”
Rõ ràng là anh bị chọc giận, hai ba cái liền lưu loát kéo rớt quần áo của cô.
Cái váy màu mực cũng bị anh thẳng tay kéo xuống, nằm lăn lóc trên mặt đất giống như cô bị anh đè trên giường vậy.
Mộ Cẩm Vân giãy giụa: “Nơi đây là phòng làm việc, Tống Lâm!”
Anh hừ lạnh một tiếng, cuối đầu cắn nhẹ vào môi cô: “Cũng không phải là chưa từng làm.”
Mặt cô thoắt cái đỏ bừng, Tống Lâm liền trực tiếp ôm lấy cô mà hôn.
Lúc Mộ Cẩm Vân tới bên ngoài trời vẫn còn sáng trưng.
Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719860/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.