Tống Lâm thấy hai vai cô đang rung lên liền biết cô đang cười anh. Vì thế nhướng mày, sắc mặt có hơi đen: “Em cười cái gì?”
Cô ném gối ôm sang một bên, đứng dậy ôm anh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tay giơ lên sờ mi mắt người này: “Tống Lâm, vẻ tự luyến trước kia của anh đâu?”
Cô không hề nói đùa, trước đây Tống Lâm quả thật rất tự luyến.
Lúc ấy cô và anh vừa mới ở chung, cô chỉ cần nhìn anh lâu một cái là anh có thể nhìn chằm chằm cô không rời.
Người đàn ông như anh từ lúc xuất hiện trong mắt của mọi người thì đã định trước là người luôn thu hút phái nữ, quả thật cũng có vốn liếng để tự luyến.
Một người vốn dĩ luôn tự luyến như anh vì một câu nói đùa của Lâm Dịch Đồng mà anh câm nín một đường.
Cô buồn cười, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chua xót trong lòng.
Anh không lên tiếng, chỉ xuy một tiếng. Nhấc tay đè cô xuống, cúi đầu nhìn cô, sau đó môi mỏng đè xuống đôi môi đỏ mọng kia.
Anh tự luyến khi nào?
Tống Lâm không muốn thừa nhận anh tự luyến, dĩ nhiên cũng không trả lời vấn đề này của cô.
Hồi lâu sau anh mới buông cô ra: “Em đi tắm đi.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh một lúc, thừa dịp anh không chú ý liền bóp mặt anh: “Tổng giám đốc Lâm nhà chúng ta cũng không ngốc, anh có tiền như vậy sao em nỡ chạy được?”
Nói xong cô liền chạy lên lầu.
Tống Lâm không đuổi theo cô, chẳng qua anh chỉ nghiêng đầu nhìn bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719859/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.