Nghĩ em có bản lĩnh gì mà khiến anh muốn ngừng cũng không được ","Hiện tại mới giữa tháng chín, đa số quần áo đều là mới nhập hồi đầu mùa nên trong cửa hàng toàn là đồ mùa thu.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, phàm là đồ mà cô nhìn nhiều lấy hết cho cô đi thử.
Mộ Cẩm Vân không chống lại được sự nhiệt tình đó, đành bất đắc dĩ ôm một đống đồ vào phòng thử quần áo.
Cửa hàng này khác với cửa hàng vừa rồi họ vào, nếu cửa hàng trước mang phong cách đơn giản thì cửa hàng này lại mang phong cách thùy mị.
Mộ Cẩm Vân người cao chân dài, dáng người cũng gầy nên mặc gì cũng hợp, chiếc váy dài màu vàng này cô vừa mặc lên người càng thể hiện rõ độ cao của cô.
Cô nhìn vào gương, sau đó đẩy cửa phòng thử đồ, định hỏi thử Tống Lâm liền phát hiện bên cạnh anh xuất hiện hai người phụ nữ.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, nhân viên bán hàng vừa thấy cô đi ra thì biểu tình trên mặt có phần lúng túng: “Cô cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.”
Cô mỉm cười, sau đó nhấc chân đi tới bên cạnh Tống Lâm, tựa như không hề nhìn thấy hai người phụ nữ vừa rồi, trực tiếp hỏi Tống Lâm: “Đẹp không?”
Vốn dĩ Tống Lâm đang ngồi bên ngoài chờ Mộ Cẩm Vân thử đồ, nhưng đột nhiên có hai người phụ nữ xán lại bắt chuyện khiến anh đen mặt, mãi tới khi Mộ Cẩm Vân đi ra thì sắc mặt anh mới hòa hoãn được một chút: “Đẹp mắt.”
Anh nói tiếp: “Không cần thử, thích thì mua hết.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719856/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.