Tống Lâm nhìn cô một cái, trên mặt lại không thay đổi gì: “Sao em tới đây?”
Sau lưng còn có một đám người đi theo nhưng anh cứ thế mà tiến lên hỏi cô.
Mộ Cẩm Vân liếc mắt với một cái, dùng khẩu hình miệng nói với anh là mình sẽ chờ ở phòng tiếp khách, nhưng anh lại trực tiếp dẫn cô đi luôn vào văn phòng.
Sau khi vào văn phòng, Mộ Cẩm Vân liếc mắt một cái thì thấy ảnh kết hôn trên bàn làm việc của anh.
Nó được bố trí cao hơn hai mươi centimet, quay về phía bên ngoài nên người ta đi vào là thấy ngay.
Cô cảm thấy mặt mình muốn nóng lên rồi: “Mọi người trò chuyện đi, tôi nhận điện thoại chút.”
Không đợi Tống Lâm mở miệng, cô nói xong thì cầm điện thoại đi ra ngoài ngay.
Sau khi Mộ Cẩm Vân đi ra thì khoảng hai giây sau Tống Lâm mới mở miệng: “Nói đi.”
Tống Lâm muốn khai thác một hòn đảo nhỏ, vừa rồi họp cũng là nói về nội dung này.
Mấy quản lý đều là ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, sắc mặt của Tống Lâm không quá tốt trực tiếp chỉ tên mấy bộ phận quản lý để hỏi trước.
Mộ Cẩm Vân không hề có cuộc gọi tới nào, cô nói vậy chỉ để lấy cơ thôi.
Trợ lý Lý Minh Việt quan tâm nên chuẩn bị trà bánh cho cô, cô có hơi xấu hổ nói: “Cảm ơn.”
“Bà Tống khách sáo rồi.”
Cô rời đi bốn năm, hình như ngoại trừ mình và Triệu Nguyệt Anh ra thì nhân sự của tầng này không khác gì mấy.
Mộ Cẩm Vân ngồi chờ ở phòng tiếp khách, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719851/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.