Cô sững sờ một lúc, tưởng Tống Lâm sẽ lén trốn cô đi hút thuốc, nhưng nghĩ lại thì thấy Tống Lâm dạo này có cuộc sống rất hạnh phúc, cả hai đã giao hẹn là phải bỏ thuốc lá, tuy anh có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn nói được làm được.
Khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi giường, cô không mang giày, vì vậy cô lặng lẽ bước ra ngoài.
Có lẽ anh rất sợ ánh sáng, ngay cả trong phòng khách cũng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ rất thấp, Tống Lâm ôm album ảnh ngồi trên ghế sô pha, tất cả ghế bên cạnh đều là những quyển album ảnh anh vừa xem.
Cô nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ sáng, chẳng trách Tống Lâm ngủ quên mất. Mộ Cẩm Vân giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh: “Tống Lâm?”
Anh nghiêng đầu mở mắt nhìn cô một lúc, có chút mơ màng, nhíu mày: “Sao vậy?”
Nghe vậy, Mộ Cẩm Vân trực tiếp cười: “Sao vậy? Em cũng đang biết đang làm sao, anh có giường nhưng lại không ngủ, lại ngủ trên sô pha sao?”
Tống Lâm liếc mắt nhìn album ảnh cách đó không xa, liền nhớ tới mình đã ngủ gật trên ghế sô pha này như thế nào.
Anh lập tức nói chuyện khác: “Sao em lại tỉnh rồi?”
“Khát nước.”
Cô nói: “Em đi lấy một ly nước.”
“Rót cho anh một ly nước luôn.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cúi đầu cầm lại cuốn album đã lật dở trong tay.
Mộ Cẩm Vân rót nước, quay đầu lại phát hiện anh vẫn đang xem, có phần ngẩn người: “Đẹp như vậy sao?”
“Nhìn không đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719850/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.