","Hà Nội không có chuyến bay thẳng đến Paris, vì vậy họ phải đến thủ đô rồi mới có thể tiếp tục chuyến bay. Khi máy bay hạ cánh xuống Thủ đô vừa đúng lúc gần tối, đoàn dùng bữa nhẹ tại sân bay, sau đó đáp chuyến bay đến Paris lúc hơn chín giờ tối. Chuyến đi kéo dài khoảng mười một tiếng, lúc đến Paris thì đã hơn tám giờ sáng, và hơn hai giờ sáng theo giờ địa phương. Mộ Cẩm Vân đã ngủ được một giấc trên đường đi, lúc tỉnh dậy liền bị Tống Lâm dắt đi ra ngoài. Paris có khí hậu ôn đới hải dương điển hình, thời tiết vào tháng bảy và tháng tám ít mưa, nhiệt độ cao nhất cũng là hai mươi tư hay hai mươi lăm độ. Trời càng về khuya càng lạnh, Mộ Cẩm Vân vừa mới xuống máy bay thì run rẩy không ngừng. Tống Lâm nghiêng đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái: “Lạnh à?” “Rất lạnh.” Cô không có khoe sức, Tống Lâm nhướng mày: “Anh ôm em đi nhé?” “Em không cần!” Mặc dù lúc này sân bay không có người, nhưng phía sau bọn họ có một đoàn người đang đi theo! Anh không cần thể diện, nhưng cô vẫn cần nó! Cũng may cô sớm đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi cầm hành lý ra, cô lấy một chiếc áo khoác dệt kim mặc vào, tay chân cuối cùng cũng dần dần ấm lên. Tuy rằng lúc này đã hơn hai giờ sáng, Mộ Cẩm Vân đã ngủ trên máy bay hơn mười tiếng, nhưng chênh lệch sáu tiếng đồng hồ khiến cô trong đêm khuya cảm thấy rất hưng phấn. Tống Lâm là người thường năm vẫn hay bay đến Mỹ, vậy nên đối với việc chênh lệch thời gian này anh đặc biệt giỏi. Sau khi tắm xong bước ra, phát hiện ra người sớm ngủ quên vừa nãy, đang cầm điện thoại di động bừng bừng khí thế, thích chú chơi các trò chơi nhỏ. Anh nhấc chân đi tới: “Ngủ không được sao?” Mộ Cẩm Vân đang trong trận đấu, không thèm nhìn anh, hừ một tiếng: “Ừ.” Tống Lâm bị xem nhẹ, sắc mặt tối sầm lại, nhịn không được muốn giật điện thoại di động của cô, nhưng mà cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn cô chơi game mười phút. Kết thúc hiệp một, Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng có tâm tư quan tâm đến người đang ở bên cạnh mình: “Tống Lâm, sao anh lại không ngủ?” Cô ngủ suốt chặng đường, nhưng mà anh cả chặng đó không hề chợp mắt. Kết quả anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trò chơi có vui không?” Mộ Cẩm Vân nhìn vào dữ liệu quyết toán, sau đó đưa ra một câu trả lời đúng trọng tâm: “Cũng được, chỉ là tiêu khiển để quên đi thời gian thôi.” “Ừ.” Anh hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy chính là chơi rất vui rồi.” “Bỏ đi.” Cô không ngủ được, nên muốn dỗ dành giúp Tống Lâm đi vào giấc ngủ, một mình xem phim để chịu đựng cho qua thời gian. Kết quả, trong giây tiếp theo điện thoại của cô đã bị anh cướp đi, ngay khi Mộ Cẩm Vân vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ra anh đang nhìn mình một cách sâu sắc. Trong lòng cô như đang nhảy loạn xa, không ý thức được mà đưa tay lên chống trên người anh: “Anh, anh đừng có lộn xộn, ngày mai, chúng ta còn đi chụp ảnh cưới!” Tống Lâm cười lạnh một tiếng: “Anh thấy tinh thần và thể lực của em còn rất tốt, vẫn còn có tinh thần để chơi game!” Mộ Cẩm Vân không ngờ được rằng, anh vậy mà lại ghen ngay cả với mấy cái trò chơi đó, vừa mới định cười, cả người anh đã bổ nhào đến hôn cô. Cô giật mình, muốn nói chuyện, nhưng mà tất cả đã quá muộn. Rèm cửa vẫn chưa được đóng lại, ban đêm có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố bên ngoài. Mộ Cẩm Vân chỉ kịp hừ nhẹ một tiếng, người liền bị anh ấn xuống rồi bắt đầu thâm nhập vào. Ở trên giường hình như vẫn chưa đủ, thấy cô nhìn chằm chằm khung cửa sổ kiểu Pháp, anh lại ôm cô đến bên cửa sổ kiểu Pháp đó. Mộ Cẩm Vân bị anh ép lên tấm kính, toàn thân cô không chịu được mà chợt rùng mình vì lạnh. “Tống Lâm!” Mặc dù bọn họ đang ở rất cao, nhưng mà không thể đảm bảo rằng sẽ không có kẻ biến thái nào đó đang nhìn lén. Nhưng mà lòng của anh rất vững tâm, hai tay cô bị anh nắm chặt áp vào tấm kính, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Phía trước là thành phố rực rỡ ánh đèn, phía sau là đôi mắt đen và sâu lắng của người đàn ông. Điều đã biết và điều chưa biết xen lẫn vào nhau, có một sự kích thích khó mà diễn tả thành lời được. Từ trước đến nay Mộ Cẩm Vân cảm thấy chưa bao giờ mãnh liệt như thế này, trong căn phòng rõ ràng là đang rất yên tĩnh, nhưng mà âm thanh thở hổn hển của Tống Lâm ngay bên tai cô đã chiếm giữ hết toàn bộ suy nghĩ của cô. Tay cô không ý thực được mà siết chặt lại, siết chặt ngón tay anh, bàn tay của hai người đan vào nhau thật chặt. Khi mọi thứ kết thúc, toàn thân cô mềm nhũn, nếu không phải người phía sau đưa tay ra đỡ cô, thì toàn thân cô chắc chắn sẽ ngã xuống. Anh ở bên tai cô mà hít thở, vừa mở miệng, thì tất cả hơi nóng đều phả vào mặt cô: “Chơi game có anh thấy vui không?” Sự tình vừa qua, giọng nói của anh trầm ấm, êm tai như gió thổi qua tuyết, rõ ràng và mềm mại, lại khiến trong lòng người ta ngứa ngáy không thể giải thích được. Cô cắn môi, nhắm mắt lại, mặt và đầu nóng bừng. Bị anh làm phiền, toàn thân cô đều cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau khi tắm xong, Mộ Cẩm Vân lại chìm vào giấc ngủ. Tống Lâm không ngủ được, anh hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động của cô và trực tiếp gỡ cài đặt trò chơi đó. Mộ Cẩm Vân không ngủ được bao lâu, khi trời vừa mới sáng, thì cô đã tỉnh dậy. Rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, ánh sáng mặt trời lọt vào giữa các khe hở. Cô nheo mắt, giơ tay cầm điện thoại kiểm tra thời gian, phát hiện mới hơn bảy giờ. Cô vừa đặt điện thoại xuống, thì người phía sau đã dùng lực ấn cô vào trong lòng. Mộ Cẩm Vân cau mày, quay đầu lại, nhìn thấy Tống Lâm đã tỉnh rồi. Cô sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhướng mày, hôn lên môi anh: “Chào buổi sáng, anh Lâm.” “Chào buổi sáng, bà Tống.” Anh cười khúc khích một tiếng, hơi mím môi mỏng của mình lại: “Chút ít ơn huệ.” “Ồ, vậy thì anh có thể không cần làm như vậy.” Kết quả, anh rất nghiêm túc: “Được, vậy thì anh sẽ trở lại.” Nói xong, anh cúi đầu và hôn lại cô. “Hừ…” Mộ Cẩm Vân đẩy anh ra một chút, nhưng không có đẩy hẳn ra. Khi nụ hôn kết thúc, cô thở hổn hển không ra hơi, nhân lúc anh đang dương dương tự đắc, cô vội vàng nhảy ra khỏi giường. Mộ Cẩm Vân đến bây giờ vẫn chưa xem qua lộ trình chụp ảnh, mãi đến lúc ăn bữa sáng, cô nghe được lời của nhiếp ảnh gia, mới biết thời gian chụp ảnh chủ yếu của bọn họ là năm ngày, ngoài Paris còn có núi An pơ và Bretagne. Sau khi cô nghe xong, không thể tin được mà nhìn Tống Lâm: “Như vậy không phải sẽ nghỉ làm cả tuần sao?” “Ừ.” Anh không quan tâm, Mộ Cẩm Vân có chút dở khóc dở cười: “Em vừa vào làm đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy rồi, cho dù Phương Duệ bằng lòng, thì người khác chưa chắc đã đồng ý!” “Ai dám?” Anh cau mày, ánh mắt có chút lạnh lùng. Mộ Cẩm Vân quên rằng, ở Hà Nội, người đàn ông này nói một, vậy thì thực sự không ai dám nói hai. Nổi tiếng nhất ở Paris chính là viện bảo tàng Louvre, tháp Eiffel và nhà thờ Đức Bà. Địa điểm chụp ảnh đầu tiên của bọn họ là viện bảo tàng Louvre, nhiếp ảnh gia muốn chụp tháp Eiffel vào gần tối. Trước đây Mộ Cẩm Vân cảm thấy việc chụp ảnh cưới là một công việc cần thể lực, hôm nay việc này đã được đích thân cô nghiệm chứng. Trên thực tế, đối với hầu hết các cặp đôi, ảnh cưới có ý nghĩa hơn đối với người phụ nữ hơn, suy cho cùng thì hầu hết phụ nữ đều thích cảm giác nghi thức, nhưng mà đàn ông thì không giống như vậy. Vì vậy, khi chụp ảnh cưới, người đàn ông sẽ tương đối dễ tính, còn người phụ nữ sẽ khắt khe hơn. Nhưng mà đến chỗ Tống Lâm, thân phận của anh và cô dường như bị đảo ngược lại. Mộ Cẩm Vân cảm thấy hiệu quả của những bức ảnh thực sự rất tốt, kết quả là Tống Lâm đã kể ra một loạt bố cục còn có ánh sáng và bóng tối, dù sao thì tất cả đó đều là kiến thức mà cô nghe cũng không hiểu, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy ngại khi nghe những điều đó. Hoàng hôn thật ra là một khoảnh khắc đẹp, nhưng mà nó quá ngắn ngủi, người ta luôn muốn lưu giữ nó lại, vậy nên có rất nhiều người thích chụp cảnh hoàng hôn. Họ đang đứng dưới tháp Eiffel, Tống Lâm đang cuối đầu nhìn cô, phía sau là ánh hào quang, bức ảnh đó đẹp đến mức cảm thấy không chân thực. Bức ảnh này, ngay cả Tống Lâm, người cả ngày nay tỏ ra kén chọn đều không thốt nên lời. Chân của Mộ Cẩm Vân có hơi mỏi, may mà đây là điểm dừng chân cuối cùng của ngày hôm nay. Sau khi lên xe, toàn thân cô như tê liệt tại chỗ, hoàn toàn không muốn cử động chút nào. Tống Lâm ở bên cạnh đột nhiên nhấc chân của cô lên, cô sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh, biểu tình có chút ngỡ ngàng: “Làm sao vậy?” Anh chau mày: “Không phải chân em bị mỏi sao?” Anh nói xong, đem giày cao gót trên chân của cô cởi bỏ ra. Mộ Cẩm Vân còn chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay của anh đã ấn lên chân cô. Cô không ý thức được mà muốn rút chân của mình lại: “Em không cần...” Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Miệng thì nói không cần, nhưng thân thể thì lại rất thành thật.” Mộ Cẩm Vẩn cảm thấy hơi xấu hổ, cô không biết Tống Lâm làm sao có thể biết được cái này, cô chỉ biết đặt chân mình lên trên tay anh, mỗi lần anh ấn vào, phía bên trên đó sẽ truyền đến một cảm giác đau, nhưng mà sau khi cơn đau qua đi, lại có một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả được.. Được đấy, cô thực sự đang rất tận hưởng nó. Trong xe rất yên tĩnh, vậy nên Mộ Cẩm Vân đã ngủ quên lúc nào không hay. Tống Lâm thu tay lại, đưa tay lên giúp cô gạt đi những sợ tóc lộn xộn trên má, cô cau mày, anh không dám động đậy nữa. Đợi một lúc, phát hiện ra cô chỉ là thay đổi tư thế, Tống Lâm đem chân của cô đặt xuống dưới quần áo của mình và che lại. Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong lòng của Tống Lâm, hai người đang ở trong thang máy, vừa mở mắt ra, thì cô đã thấy được một cậu bé đang nằm trong vòng tay của mẹ. Cậu bé tóc vàng mắt xanh, nhìn trông rất đẹp trai. Thấy cô đang nhìn mình, nó chớp chớp mắt, dùng tiếng Pháp nói với mẹ nó hai câu gì đó. Mẹ cậu bé liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, mặt của Mộ Cẩm Vân đột nhiên nóng bừng. Cô nghe hiểu tiếng Pháp, và đương nhiên cũng biết cậu bé vừa nói gì với mẹ của nó. ||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời ||||| Trong thang máy có rất nhiều người, lúc này Mộ Cẩm Vân thật sự cảm thấy có hơi xấu hổ. Cô không ngờ được rằng mặt mũi của mình đều bị mất sạch ở nơi đất khách quê người này, khuôn mặt nóng như lửa đốt, cô trực tiếp quay đầu lại, vùi vào trong lòng của Tống Lâm. Có lẽ là chú ý được động tác của cô, Tống Lâm cúi đầu liếc nhìn cô, Mộ Cẩm Vẫn cũng liếc mắt, thấy anh đang cười nhìn mình, cô trực tiếp kéo kính lên. Cả ngày hôm đó, mọi người đều mệt mỏi. Bữa tối được trực tiếp đưa thẳng đến tận phòng, ngày hôm sau bọn họ còn phải đi đến núi An Pơ. Khi Mộ Cẩm Vân đang ngâm mình trong hương hoa, vì quá mệt mỏi, cô đã ngủ thiếp đi ngay trong bồn tắm. Tống Lâm đợi ở ngoài rất lâu, chưa kịp đợi được cô bước ra, thì anh đã trực tiếp cúp điện thoại ở bên Mỹ, rồi gõ cửa phòng tắm. Bên trong không có ai đáp lại, tim anh nhảy loạn xạ, trực tiếp mở cửa bước vào. Bên trong bồn tắm, Mộ Cẩm Vân một tay chống bên ngoài bồn tắm, nghiêng đầu ngủ như thế. Nước đã bắt đầu hơi lạnh, nên anh lấy chiếc khăn tắm ra, thuận tay kéo người từ trong bồn tắm ra ngoài. Đang tắm, Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Tống Lâm: “Làm sao anh lại vào đây?” Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện toàn thân không mặc quần áo, không ý thức được mà muốn thoát khỏi tay anh, nhưng kết quả bị anh càng ấn chặt hơn. Tống Lâm chỉ nhìn cô, trong ánh mắt anh rực lửa, Mộ Cẩm Vân không chịu đựng được mà mím môi. “Đừng nhúc nhích.” Anh thu lại ánh mắt, lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ, sau đó ôm cô đi ra ngoài. Mộ Cẩm Vân không dám cử động, đợi anh mặc quần áo cho mình xong, cô mới trốn dưới chăn bông. Tống Lâm nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh muốn ra tay với em, thì em vẫn còn có thể lên giường được sao?” Nghĩ đến chuyện tối qua, mặt cô nóng bừng: “Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước đây, anh ngủ ngon.” Nói xong, cô kéo chăn bông lên, trùm kín đầu rồi ngủ thiếp đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]