Chương trước
Chương sau
","Lúc cả hai về đến nhà cũng không tính là muộn, vừa mới hơn mười giờ.
Nhưng mà Tống Lâm nói ngày mai cần phải bay sang Pháp để chụp ảnh cưới, lúc Mộ Cẩm Vân quay trở về, anh ấy đã tự giác tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ.
Tống Lâm rất ít khi mặc vest trắng, hôm nay mặc vest trắng cầu hôn cô, khi cô tắm rửa xong bước ra, thấy chiếc áo khoác của bộ âu phục bị vứt trên mặt đất, cô nhíu mày, rồi bước tới, vừa nhặt lên vừa hỏi anh: “Bộ quần áo có giá trị kỷ niệm như vậy, tại sao anh lại vứt nó đi?”
“Trên đó đều là nước mũi và nước mắt, em không cảm thấy chán ghét sao?”
Cô trầm mặc một hồi, sau đó suy nghĩ một chút: “Giặt đi là được rồi mà.”
“Em thích anh mặc nó sao?”
Cô không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi điều này, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, sau đó nháy mắt: “Tàm tạm.”
Sau khi cô nói xong, sắc mặt Tống Lâm lại tối sầm lại.
Mộ Cẩm Vân không nhịn được nữa mà bật cười, treo áo khoác sang một bên, sau đó mới bước tới: “Không phải tổng giám đốc Lâm mặc gì cũng đẹp trai sao?”
Anh vươn tay ra kéo cô, Mộ Cẩm Vân dùng sức ôm lấy cổ anh, ngồi lên chân của anh: “Ngày hôm đó anh luôn đi theo em phải không?”
“Ừ.”
Anh siết chặt lòng bàn tay cô, không nặng mà không nhẹ đáp lại một tiếng.
“Anh…”
Cô vừa muốn nói về việc anh đã đi theo cô như thế nào, kết quả khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện ra rằng ánh mắt anh nhìn mình có chút không đúng.
Mộ Nghiên trong ý thức được mà muốn đứng lên: “Bình tĩnh một chút đi, ngày mai còn phải đi Pháp chụp ảnh cưới!”
Anh lại ôm cô vào lòng, giữ chặt cô trong vài phút: “Anh đã đặt chuyến bay chiều.”
Vừa nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Khắp người trên dưới của anh đều cảm thấy nóng bừng, hai người đã hai ngày không gặp nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, Mộ Cẩm Vân thật sự cũng rất nhớ anh.
Nhưng mà cô vẫn rất tỉnh táo: “Thời gian ba ngày đó đâu đủ...”
“Chụp xong lại quay trở về, không cho nghỉ phép thì rời khỏi, dù sao thì, anh...”
“Anh có tiền, em biết.”
Cô giơ tay chắn ở trước người anh, nhìn anh không chịu đựng được mà bật cười.
Chỉ là một giây tiếp theo, cô không thể cười nổi nữa.
Tống Lâm lật người, đè cô dưới thân thể của mình: “Anh không chỉ có tiền, anh còn có sức lực nữa!”
Tống Lâm thực sự có sức lực, sau khi đi một chuyến đến Nhật Bản trở về, anh như thể đi một chuyến ra ngoài vũ trụ để tịnh dưỡng sức khỏe.
Mộ Cẩm Vân mệt đến mức chân tay mềm nhũn, ngay cả drap trải giường cũng chả buồn thay.
Anh giúp cô đổ đầy nước, bế cô vào bồn tắm lớn, tự mình đi ra thay drap trải giường, sau đó mới từ trong bồn tắm ôm cô ra và thu dọn đồ đạc.
Cô nhìn người thiếu kiên nhẫn như anh đang tỉ mĩ lau cẩn thận mái tóc ướt đẫm của mình, Mộ Cẩm Vân cảm thấy cả trái tim như đang ngâm trong nước, vừa nở ra vừa mềm mại.
Cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Tống Lâm, thực sự cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong, cô nghiêng đầu lại, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh nhìn cô một hồi, mới có phản ứng, chỉnh lại tư thế ngủ cho cô, đắp chăn bông, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó anh mới đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ.
Đêm đó.
Mộ Cẩm Vân ngủ rất say, nhưng mà Tống Lâm lại không tài nào ngủ được.
Anh nhớ lại những gì cô đã hỏi mình vài tiếng trước, tại sao rõ ràng là có ở đó, nhưng mà luôn không xuất hiện.
Anh nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, anh theo cô đi khắp trung tâm thành phố, sau đó lại ăn tối ở quảng trường gần chung cư, cuối cùng trở về.
Anh luôn đi theo cô, vì sợ rằng trong nháy mắt sẽ không còn nhìn thấy cô nữa, khi cô ăn, thì anh ngay cả một chút đồ ăn cũng không đụng đến, chỉ là hút hết một bao thuốc mà anh mang theo trên người, anh thừa lúc cô đi ăn, ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh lại mua thêm một gói thuốc khác.
Suốt cả buổi tối hôm đó, Anh hầu như không rời khỏi điếu thuốc của mình.
Cả buổi tối ngày hôm đó lúc ban đầu cô rất bình tĩnh, sau đó đột nhiên khi nhìn thấy cô ngồi xổm ở nơi đó, anh lại cảm thấy có chút lúng túng.
Một bà mẹ dẫn con trai đi ngang qua cô, cậu bé đó hỏi mẹ của nó cô ngồi xổm trên mặt đất làm cái gì.
Cuộc nói chuyện của bọn họ cho đến bây giờ anh còn nhớ rất rõ ràng, ngay cả bọn họ cũng biết cô đang cảm thấy khó chịu, vậy thì làm sao anh không biết cô đang không thoải mái cho được.
Anh cũng muốn bước tới, nhưng mà lời nói của bà mẹ đó khiến anh không còn dũng khí để bước tiếp.
“Không sao đây, bao giờ cơn khó chịu của chị ấy qua thì sẽ tốt hơn thôi.”
Anh biết rằng, cô nói được thì sẽ làm được.
Buổi tối ngày hôm đó, cô đã nói lời từ biệt, và cô thực sự sẽ không quay trở về nữa.
Mặc dù bây giờ cô đang ở ngay bên cạnh anh, nhưng mỗi khi nghĩ đến đêm đó, anh đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Anh sợ khi mở mắt ra, phát hiện ra cô ở bên cạnh mình chỉ là một giấc mơ.
Nói anh ích kỷ cũng được, nói anh đê tiện cũng được.
Anh không có cách nào có thể quay ngược thời gian, điều duy nhất anh có thể làm, là dùng một lời cầu hôn để tự lừa dối bản thân mình, lừa dối bản thân rằng ngày đó cô không hề rời đi, ngày đó cô đã trở về trong vòng tay anh.
Đó cũng không tính là lừa dối, vì bây giờ cô thực sự đang nằm trong vòng tay của anh.
Tống Lâm chỉ cười, ôm người đang ở trong lòng mình thêm chặt hơn.
Có lẽ cảm thấy ngủ không thoải mái, Mộ Cẩm Vân lên tiếng ậm ừ.
Anh sợ sẽ làm cô tỉnh giấc, nên thỏa lỏng sức lực trên tay của mình.
Khi Mộ Cẩm Vân thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Tống Lâm hiếm khi vẫn còn nằm ở trên giường, cô tưởng mình đang mơ, cho đến khi nhìn thấy đối phương đột nhiên mở mắt, cô mới biết là bản thân mình không phải là đang mơ.”Hôm nay anh ngủ muộn như vậy?”
“Anh muốn nhìn xem em có thể ngủ muộn đến như thế nào.”
Anh không như cô, mười hai giờ cô đã đi ngủ, còn anh mãi đến hai giờ sáng mới chợp mắt.
Đương nhiên, những lời này anh sẽ không nói với cô.
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, đẩy anh sang một bên, bước xuống giường, kéo rèm cửa ra.
Mặt trời ló dạng, cô quay đầu lại, thì thấy Tống lâm đang ngồi trên giường nhìn mình.
Cô sửng người một chút, nhấc chân đi tới: “Tống Lâm.”
“Hử?”
Anh đưa tay đỡ cô khi cô đột nhiên bị ngã, nghĩ rằng cô sẽ nói câu gì đó hay ho.
Kết quả, Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ sờ cằm của anh rồi nói: “Người trưởng thành như anh đều là cặn bả.”
Mặt Tống Lâm nhất thời đen lại, buông tay ra, để cô ngã xuống chăn bông, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nằm trên giường nhìn bóng lưng của anh, lén lút cười một tiếng.
Lời cô vẫn chưa nói xong, loại người trưởng thành cặn bả này, còn rất đẹp trai.
Thật đáng tiếc, sự kiên nhẫn của Tống Lâm không được tốt.
Vậy nên mới không thể nghe được, thật đáng đời.
Hai người ăn sáng xong, Mộ Cẩm Vân bắt đầu thu dọn đồ để đi Pháp.
Cô hỏi anh nên mang theo cái gì, anh nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cần mang theo cái gì?”
Vừa nói anh vừa nhấp một ngụm trà đen: “Thiếu cái gì thì mua cái đấy.”
Mộ Cẩm Vân biết chắc anh sẽ nói những lời này, thu dọn đồ thường dùng, sau đó đi nấu cơm trưa.
Bữa trưa cô nấu bây giờ đều là học từ Mã Cầm, hôm trước có thời gian, cô tự mình làm vài món mới theo công thức, hôm nay dự định làm cho Tống Lâm ăn thử.
Kết quả là trông rất khó coi, lúc Tống Lâm bước vào để bưng đồ ăn ra thì nhìn thấy, biểu tình chán ghét trên mặt cũng không cần rõ ràng quá như thế chứ: “Đây là cái gì?”
Mụ Mộ Cẩm Vân lười biếng nói với anh: “Anh bưng ra ngoài là được, còn ở đây nhiều lời như vậy.”
Cũng không biết có phải do hai người ở cùng nhau lâu rồi không, mà Mộ Cẩm Vân cảm thấy tính khí hiện tại của bản thân càng ngày càng giống anh.
Món ăn làm ra quả thật có chút thất bại, vốn dĩ cô nghĩ rằng hình thức tuy không được đẹp mắt, thì ít nhất mùi vị cũng sẽ ngon, nhưng khi ăn, lại phát hiện hình như cô đã bỏ quá nhiều muối.
Người đàn ông thường ngày đều có khẩu vị ăn thanh nhạt, vậy mà lại không thay đổi sắc mặt khi ăn, cô đưa tay cầm món ăn đó lên, dự định sẽ đổ đi, nhưng kết quả anh lại nói: “Em làm cái gì vậy?”
Đây là câu cửa miệng mà cô bình thường hay hỏi anh, nhưng cô không ngờ được rằng có một ngày anh lại hỏi cô câu đó.
Mộ Cẩm Vân chỉ chỉ vào thùng rác: “Qúa mặn rồi.”
“Lãng phí.”
Vừa nói xong, anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước: “Mặn quá thì uống nhiều nước vào.”
Mộ Cẩm Vân dở khóc dở cười nhìn anh: “Tống Lâm, anh có tiền như thế rồi, cũng còn để ý đến số tiền cho món ăn nhỏ này sao?”
Anh nhàn nhạt nâng lên mi mắt: “Tích nhỏ thành lớn, bà Tống.”
“...”
Cô không nói lại anh, vậy nên chỉ đành đổi phương thức nói: “Ăn mặn quá, không tốt cho sức khỏe”.
“Ta tiêu hóa nhanh, em ăn cái khác đi.”
“Được rồi.”
Tuy Tống Lâm bình thường luôn miệng lưỡi độc địa, nhưng mà vào thời điểm nguy cấp vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ yên tâm.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cúi đầu cười, dự định khi có thời gian sẽ học thêm nhiều món ăn ngon hơn.
Đương nhiên, là có thời gian rồi hẳn nói tiếp.
Ăn trưa xong, hai người ra sân bay tụ họp với nhóm thợ chụp ảnh, Mộ Cẩm Vân không biết Tống Lâm tìm nhiếp ảnh gia từ lúc nào, hỏi Lý Minh Việt thì mới biết, hôm qua vừa mới trở về Việt Nam, đã dặn dò anh ta đi tìm một nhóm chụp ảnh cưới.
Mộ Cẩm Vân không chịu đựng được mà hỏi câu: “Thư ký Minh Việt, ảnh cưới lần này giá bao nhiêu?”
Lý Minh Việt so ba ngón tay ra chỉ, Mộ Cẩm Vân thấy vậy liền thở không ra hơi.
“Hai người đang làm cái gì đấy?”
Tống Lâm vừa mới kiểm tra an ninh xong, quay đầu lại có chút không kiên nhẫn mà nhìn bọn họ, Mộ Cẩm Vân liền nhấc chân bước tới: “Tống Lâm, anh có biết lần chụp ảnh cưới này đã tiêu tốn bao nhiêu tiền không?”
Tống Lâm gật đầu: “Rẻ lắm, có một tỷ.”
Mộ Cẩm Vân dở khóc dở cười nói: “Anh thật không biết sự khổ sở của việc không có tiền.”
“Anh có tiền, tại sao lại phải tiết kiệm?”
Anh ghét bỏ liếc mắt nhìn cô, dáng vẻ phô trương giàu có khiến cô nhớ đến một nhà phát tài trước đây.
Cô càng nghĩ càng không nhịn được mà muốn cười, Tống Lâm nhìn cô, nhíu mày: “Em lại đang suy nghĩ cái gì?”
Mộ Cẩm Vân mím môi: “Để em kể cho anh nghe một câu chuyện.”
“Ừ.”
Mộ Cẩm Vân bắt đầu kể: “Có một gia đình, khi còn nhỏ bọn họ đặc biệt nghèo khổ, có một ngày nọ, ngôi nhà của họ bị phá bỏ và họ phải dời đi nơi khác, bọn họ cũng nhận được một số tiền bồi thường lớn. Gia đình đó đã cầm số tiền đền bù đó để mua một ngôi nhà mới, lúc mua đồ dùng trong nhà, họ không thèm nhìn giá cả hay tính năng của nó, dù sao họ cũng muốn mua những thứ đắt nhất! Họ nói rằng bọn họ có tiền, không đáng kể gì so với số tiền mà bọn họ đang có.”
Tống Lâm vừa nghe xong thì mặt bắt đầu tối sầm lại: “Em đang chế nhạo anh à?”
Cô vô tội nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng chân thành: “Em không có, anh khi còn nhỏ cũng đâu có nghèo khổ đâu.”
“Hừ.”
Anh hừ lạnh: “Anh nhắc nhở em, là nhà tân hôn của chúng ta vẫn còn chưa mua.”
“Hiện tại sống ở chỗ đó không tốt sao? Tại sao phải mua nhà tân hôn?”
Mộ Cẩm Vân cảm thấy Tống Lâm thật sự là do kiếm được quá nhiều tiền nên muốn đốt bớt đây mà, căn nhà hiện tại đã lên đến hơn ba trăm tỷ, vậy mà anh vẫn còn chưa hài lòng, muốn lên thiên đường sao?
Anh liếc nhìn cô một cái, vàng thật không sợ lửa nói: “Anh có tiền.”
“...”
Lý Minh Việt, còn có nhiếp ảnh gia, và những người khác, đều đang đi theo phía sau bọn họ, nghe thấy những điều này đều tỏ ra chua chát.
Cũng may, chủ đề này cuối cùng cũng dừng lại khi bọn họ lên máy bay, Mộ Cẩm Vân có chút buồn ngủ, lúc lên máy bay liền dựa vào vai Tống Lâm: “Anh Lâm, mượn bờ vai của anh để dựa một lát.”
“Không được.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bây giờ sao tính khí lại nhỏ nhen như vậy?”
“Làm người cần một lòng.”
Vừa nói xong, anh vừa ấn đầu cô vào vai mình: “Nếu đã dựa vào rồi thì nhất định phải dựa hết cả một đời.”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, không nhịn được mà nở nụ cười.
Cả một đời."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.