","“Em thích ăn cơm cùng người khác như vậy, sao không mời cả anh Hoài Cẩn cùng chúng ta đi ăn một bữa cơm.” An Kim Hiền vừa mới đi khỏi, từ bên cạnh đã truyền đến một giọng nam lạnh lùng.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn Tống Lâm, cầm điện thoại ra: “Anh nói cũng đúng, cũng lâu lắm rồi em không hẹn anh Hoài Cẩn ăn cơm đấy.”
Cô vừa nói dứt lời, mặt Tống Lâm bỗng nhiên chuyển thành màu đen.
Mộ Cẩm Vân đắc ý cười vui vẻ, bỏ điện thoại vào túi, vừa theo Tống Lâm đi vào phòng làm việc vừa hỏi: “Tổng giám đốc Lâm vẫn chưa xong việc sao?”
Bây giờ mỗi khi cô gọi anh là Tổng giám đốc Lâm, đều sẽ cong môi mỉm cười mang theo chút đùa giỡn trong giọng nói.
Tống Lâm sớm đã quen với việc cô được nước lấn tới, chỉ thản nhiên nhìn cô hỏi: “Không phải cô Lâm nói muốn đến tìm tôi ăn cơm sao?”
Ơ, nói như vậy nghĩa là anh đang đợi cô tìm anh đi ăn cơm sao?
Mộ Cẩm Vân nhướng mày, thấy anh đang lấy áo khoác ở bên cạnh mặc vào, nhanh chóng bước qua đó khoác lấy cánh tay anh: “Được rồi, vậy bây giờ em đến tìm anh ăn cơm đây.”
Những ngày cuối tháng sáu của Hà Nội đúng là nóng thật, hơn sáu giờ chiều rồi mà vẫn nóng như vậy.
Thời tiết nóng thế này, Mộ Cẩm Vân cũng không cảm thấy ngon miệng cho lắm, ăn được một chút đã không ăn nổi nữa, cô ngồi trên ghế ngắm nhìn Tống Lâm ở phía đối diện.
Liệu có phải lúc còn nhỏ anh cũng từng bị Tống Nguyên dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719832/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.