","“Anh thật sự không ăn sao?”
Cô cắn một miếng xiên thịt cừu và phần còn lại thì để ngang song song với môi anh.
Anh liếc nhìn cô, cắn một miếng, vẻ mặt như muốn ép anh uống thuốc độc. Mộ Cẩm Vân cảm thấy chán nản, khịt mũi và tự mình ăn. Cô vừa ăn hai xiên, thì một chiếc tay chìa ra.
Mộ Cẩm Vân có chút sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Lâm đối diện mặt mình mặt không có chút biểu cảm cầm lấy xiên thịt cừu rồi cúi đầu ăn.
Cô uống một ngụm đồ uống, nhìn anh cười: “Không phải anh luôn xem thường mấy món ăn đường phố này sao?”
“Em sợ bụng anh không chịu nổi.”
“Một hai lần, bụng tôi chịu được rồi.”
Tống Lâm chỉ liếc cô một cái: “Thế em còn ăn nữa không?”
Thấy anh có chút cáu kỉnh, cô cười cười, thôi không vạch trần anh nữa.
Hừ hừ, rõ ràng là chính bản thân anh ấy cũng muốn ăn. Ăn uống no say thì cũng đã hơn mười giờ, Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm và đi thanh toán.
Bàn bên cạnh cô là con trai, cô lắng nghe họ trò chuyện, và một trong những chàng trai trong số họ bị bọn họ trêu đùa Sau đó, một người nào đó đưa ra một chủ ý, nói rằng họ gọi một số bia, giả vờ là một mình anh chàng uống, và sau đó gọi cho cô gái mà anh chàng thầm thích đến.
Cô nghe có vẻ thích thú, Tống Lâm thanh toán xong đi lại, cúi đầu nhìn cô, có chút khó hiểu: “Sao vẫn chưa đi?”
Khó lắm Mộ Cẩm Vân mới có hứng thú làm bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719831/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.