","Cho dù cách một năm thời gian, nhưng Ngô Khởi vẫn có thể nhìn sơ qua là nhận ra Lục Hoài Cẩn ngay.
Anh ta vội vàng từ trong đám đông chạy qua: “Anh Hoài Cẩn, cậu đứng ở đó làm gì vậy?”
Nghe được tiếng của Ngô Khởi, Lục Hoài Cẩn mới không tiếp tục nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn qua Ngô Khởi: “Chậc, một năm không gặp, sắc mặt cậu khá tốt đấy chứ.”
Ngô Khởi sờ mặt mình và nói: “Hưm, thật vậy không?”
“Đang yêu à?”
“Hí hí, mắt thần của anh Hoài Cẩn vẫn lợi hại như vậy!”
Lục Hoài Cẩn điềm tĩnh mà cười một cái: “Có đem thuốc lá không?”
Khi anh ta qua trạm kiểm tra, đã vứt thuốc lá và quẹt lửa rồi.
Ngô Khởi lắc đầu: “Vợ của tôi không cho tôi hút thuốc, bây giờ tôi cũng không dám đem những thứ này bên người nữa.”
Ngô Khởi nói xong, nhìn Ngô Hoài Cẩn, sau đó mới nhận ra: “Anh Hoài Cẩn, sao vậy, gặp vấn đề gì rồi sao?”
Anh ta cười một cái, sau đó gác tay lên vai anh ấy đi về phía trước: “Không có, bây giờ tôi như vậy, còn gặp vấn đề gì nữa chứ?”
Ngô Khởi nghe được lời này của anh ta, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng biết không tiện nhắc lại.
“Tin cậu về mọi người đều đã biết, chúng tôi đã đặt phòng ở quỳnh lầu ngọc vũ để chào đón cậu về.”
“Chậc, có lòng vậy sao.”
Anh ta vừa nói, vừa theo Ngô Khởi đi lên xe ở sân bay.
Một năm trở lại đây, anh ta ở nước ngoài, sự biến hóa của Hà Nội nói nhiều không nhiều, nói ít không ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719821/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.