","Cho dù cách một năm thời gian, nhưng Ngô Khởi vẫn có thể nhìn sơ qua là nhận ra Lục Hoài Cẩn ngay. Anh ta vội vàng từ trong đám đông chạy qua: “Anh Hoài Cẩn, cậu đứng ở đó làm gì vậy?” Nghe được tiếng của Ngô Khởi, Lục Hoài Cẩn mới không tiếp tục nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn qua Ngô Khởi: “Chậc, một năm không gặp, sắc mặt cậu khá tốt đấy chứ.” Ngô Khởi sờ mặt mình và nói: “Hưm, thật vậy không?” “Đang yêu à?” “Hí hí, mắt thần của anh Hoài Cẩn vẫn lợi hại như vậy!” Lục Hoài Cẩn điềm tĩnh mà cười một cái: “Có đem thuốc lá không?” Khi anh ta qua trạm kiểm tra, đã vứt thuốc lá và quẹt lửa rồi. Ngô Khởi lắc đầu: “Vợ của tôi không cho tôi hút thuốc, bây giờ tôi cũng không dám đem những thứ này bên người nữa.” Ngô Khởi nói xong, nhìn Ngô Hoài Cẩn, sau đó mới nhận ra: “Anh Hoài Cẩn, sao vậy, gặp vấn đề gì rồi sao?” Anh ta cười một cái, sau đó gác tay lên vai anh ấy đi về phía trước: “Không có, bây giờ tôi như vậy, còn gặp vấn đề gì nữa chứ?” Ngô Khởi nghe được lời này của anh ta, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng biết không tiện nhắc lại. “Tin cậu về mọi người đều đã biết, chúng tôi đã đặt phòng ở quỳnh lầu ngọc vũ để chào đón cậu về.” “Chậc, có lòng vậy sao.” Anh ta vừa nói, vừa theo Ngô Khởi đi lên xe ở sân bay. Một năm trở lại đây, anh ta ở nước ngoài, sự biến hóa của Hà Nội nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng theo sự quan sát của anh ta, thì lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Anh ta thật sự không gặp vấn đề gì, bị thả ra nước ngoài một năm, vừa trở về, thì anh ta có thể có vấn đề gì chứ. Anh ta chỉ là không ngờ đến, sẽ ở sân bay gặp được Mộ Cẩm Vân. Bao nhiêu năm đã trôi qua, gặp được cô lần nữa, giống như vẫn là ngày gặp được cô ở nhà hàng vậy. Anh ta cũng đã có nếp nhăn luôn rồi, nhưng cô hình như cũng không có gì thay đổi. Nói chung, đến cuối cùng cũng là anh ta không đoạt được, anh ta cũng nên buông bỏ rồi. Mộ Cẩm Vân cũng không ngờ sẽ ở sân bay gặp được Lục Hoài Cẩn, ở cây đèn giao thông phía trước, cô có chút thất thần, tài xế phía sau phải kêu cô mấy lần, cô mới tập trung lại được, vội vàng cho xe tiếp tục chạy. Cô vừa ở công ty Samsung họp xong rồi đến sân bay, vẫn còn chút việc chưa xử lí xong, cô phải về công ty xử lí xong mới đến bệnh viện được. Mấy ngày nay Tống Lâm hồi phục càng ngày càng tốt hơn, bác sĩ nói rồi, thêm hai ba ngày nữa, anh sẽ có thể xuất viện. Trước một ngày Tống Lâm xuất viện, Tiêu Dật đã đến Hà Nội rồi. Mộ Cẩm Vân dành thời gian ra gặp anh ta, sự việc năm đó từ đầu đến cuối Tiêu Dật vẫn cảm thấy áy náy, bây giờ Mộ Cẩm Vân đã mở miệng, anh ta đương nhiên cũng sẽ không từ chối. “Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn.” Mộ Cẩm Vân đứng dậy, nhìn anh ta, xuất phát từ tấm lòng nói một câu cảm ơn. Tiêu Dật nhìn cô, cũng đã buông xuống rồi: “Năm đó tôi vốn đã đồng ý sẽ dẫn cô đi, kết quả chỉ có thể để cô ở lại đó. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn luôn áy náy về việc này, bây giờ có thể giúp được cô, xem như là hòa rồi.” Mộ Cẩm Vân cười: “Tôi chưa từng trách qua anh, sự việc của năm đó, tôi cũng là bị người khác hãm hại.” “Tôi biết, cô Hứa có nói qua với tôi, cô chưa từng trách tôi.” Anh ta đang nói, thì cười lên: “Nhưng mà, từ đầu đến cuối thì tôi vẫn cảm thấy là tôi nợ cô.” “Vậy hiện giờ, hai chúng ta không còn nợ gì nhau nữa?” Tiêu Dật cuối cùng cũng nhẹ nhõm: “Cô yên tâm, tôi không khiến cô thất vọng đâu.” “Có câu này của anh, thì đương nhiên sẽ có lợi gấp đôi rồi.” “Kết hôn sẽ mời tôi chứ?” “Tại sao không?” “Vật thì tốt.” Anh ta thở dài: “Quả nhiên là sợi tơ nguyệt lão đã nối, quay đi quẩn lại, cô vẫn về với bên tổng giám đốc Lâm.” Mộ Cẩm Vân nghe được lời này của anh ta, nghĩ lại những tâm tư lúc trước của anh ta, có chút ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Tiêu đừng nản lòng, người ở đầu dây tơ còn lại của anh, nói không chừng đang chạy đến bên anh đó.” “Tuổi tác lớn rồi, không còn sự sung sức của thanh niên nữa rồi.” Anh ta đang nói thì dừng một hồi: “Được rồi, tôi không nói nữa, chắc tổng giám đốc Lâm đang đợi cô rồi, tôi chuẩn bị một chút, tuần sau phải đi qua bên mỹ.” “Vất vả rồi!” “Khách sáo!” Hai người rời khỏi nhà hàng, tạm biệt lẫn nhau. Xe của Mộ Cẩm Vân đậu không xa, cô đi mấy bước là đã lên xe. Tiêu Dật quay đầu nhìn cô, nghĩ lại lần gặp đầu tiên, trong lòng đến cuối cùng vẫn có phần buồn rầu. Sau khi Mộ Cẩm Vân tạm biệt Tiêu Dật đã trực tiếp đến bệnh viện, hôm nay đúng lúc là thứ sáu, trong bệnh viện đầy người đến thăm bệnh. Cô không tìm được chỗ đậu xe, chỉ có thể nhờ một trong những người vệ sĩ đậu xe ở bãi đậu đối diện bệnh viện, bản thân lwn lầu thăm Tống Lâm trước. Lúc cô đến phòng bệnh, hai người ở trước cửa muốn mở miệng gọi cô, đã bị Mộ Cẩm Vân dùng tay ra hiệu im lặng, nên hai người đó chỉ có thể gật đầu chào. Cô nghe thấy Tống Lâm đang hỏi Lý Minh Việt chuyện của thẩm mỹ viện, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, dứt khoát trốn ngoài cửa nghe lén. Lý Minh Việt đã sớm thăm dò hết rồi, kĩ thuật trong nước đương nhiên không bằng kĩ thuật nước ngoài tiên tiến, nhưng mà vết sẹo của Tống Lâm thật sự cũng không phức tạp gì, soi tia la de là có thể trị lành, cho nên cũng không nhất thiết phải mạo hiểm ra nước ngoài. Dù gì hiện nay cũng không biết Lương Lập Dương đang ở đâu đợi bọn họ, đợi bọn họ lại một lần nữa chui vào bẫy. Chắc Lương Lập Dương cũng đã rất hận, lần trước rõ ràng là đã không có sơ hở, vậy mà đã để Tống Lâm trốn thoát. Tống Lâm nghe xong báo cáo tổng kết của Lý Minh Việt, đưa tay sờ vết sẹo trên mặt: “Nếu kĩ thuật nước ngoài tốt, vậy thì đi nước ngoài hay hơn, dù gì cũng không xa, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.” Lý Minh Việt do dự một hồi, vừa định mở miệng, thì đã nghe được tiếng của Mộ Cẩm Vân: “Tại sao phải làm thẩm mỹ?” Sắc mặt Tống Lâm hơi đơ, anh liếc Lý Minh Việt một cái, Lý Minh Việt run hơn: “Tôi đi làm việc trước đây, tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân!” Nói xong, thì Lý Minh Việt chạy đi, trong phòng bệnh chỉ còn Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân hai người. Mộ Cẩm Vân nhấc chân bước qua đó, nhìn thấy anh đang dùng tay sờ mặt. Cô đá lông nheo, đột nhiên trong tức thời đã hiểu ra, có chút vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Tổng giám đốc Lâm, thật sự em cảm thấy, vết sẹo này của anh, cũng không phải quá rõ.” Lúc trước Tống Lâm ngày nào cũng đúng giờ là thoa thuốc lên mặt, trên đó chỉ có một vài kí hiệu hóa học và mã sản xuất, cô cũng nhìn không hiểu, tưởng là thuốc bác sĩ kê, cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, chắc là Tống Lâm nhờ Lý Minh Việt tìm người mua thuốc làm mờ sẹo. Cô ngày nào cũng ở cùng Tống Lâm, ngày nào cũng nhìn gương mặt đó, nên không cảm thấy vết sẹo đó có cái gì, nhưng bây giờ đặc biệt nhìn kĩ, Mộ Cẩm Vân mới phát hiện, thật ra vết sẹo đó đã mờ đi nhiều. Không lại gần xem, thật sự là không nhìn ra. Tống Lâm nhìn cô một cái: “Em bị cận thị.” Mộ Cẩm Vân trực tiếp sáp đến: “Nhưng đã gần như vậy rồi, em vẫn cảm thấy rất mờ mà.” “Ờ.” Anh ấy ờ một tiếng, chỉ là chưa nói có đi làm phẫu thuật hay không. Tống Lâm ngày mai có thể xuất viện, hiếm thấy anh chủ động ngủ sớm, Mộ Cẩm Vân thấy cuốn truyện trên đầu giường: “Tổng giám đốc Lâm, Câu chuyện này cũng đã đọc xong rồi.” “Đọc lại từ đầu.” “…” Đây là sở thích gì vậy? Mộ Cẩm Vân chỉ lật sơ qua, đọc lại từ đầu chuyện công chúa Bạch Tuyết. Mười phút sau, Tống Lâm trên giường đã ngủ rồi. Hôm nay Mộ Cẩm Vân dậy hơi sớm, cũng cảm thấy có chút mệt rồi. Cô dặn dò hai vệ sĩ đứng trước cửa canh chặt chút, sau đó quay về chung cư. Ngày mai, trên cái giường này, đã không phải của một mình cô nữa. Buổi sáng ngày thứ thứ hai, Mộ Cẩm Vân bị điện thoại của Tống Lâm làm ồn dậy. Anh ngủ được, ngày nào ở bệnh viện ngoại trừ việc ăn thì là ngủ, rất rảnh rỗi, người cũng mập hơn ba bốn kí, Nếu không phải vì cơ bụng lúc trước của anh rắn chắc, thì chắc hôm nay e rằng đã thành một múi rồi. Mộ Cẩm Vân một bên hắc xì một bên nghe điện thoại: “Chào buổi sáng, Tống Lâm.” “Không sớm nữa, đã bảy giờ rồi.” “…” “Em tắm xong sẽ qua đó.” “Ừ, anh không gấp, chỉ là bệnh viện chín giờ không làm thủ tục xuất viện, phải tính thêm nửa ngày tiền.” Mộ Cẩm Vân nghe được lời này của anh, nhịn không được mà phì cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh thiếu nhiêu đây tiền sao?” “Thiếu.” “Được thôi.” Sau khi cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân mất năm phút để tắm xong, trang điểm nhẹ, ăn hai cái bánh mì nướng, sau đó thì ra khỏi nhà. Lúc cô đến, Tống Lâm đang bận bộ vest trắng và giày da, rất phong độ mà ngồi trên ghế sofa đọc báo. Đã rất lâu không thấy anh bận vest rồi, Mộ Cẩm Vân nhất thời có chút không quen. Nghe được tiếng bước chân của cô, anh bỏ báo xuống, nghiêng đầu hắt hủi mà nhìn cô: “Đúng là chậm chạp.” “Em qua đây phải mất mười lăm phút, từ lúc anh gọi cho em đến bây giờ chỉ cách có bốn mươi phút.” “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Mộ Cẩm Vân ngây người một lát, nhìn anh đi qua đây, có chút đơ: “Không phải nói phải làm thủ tục sao?” Tống Lâm trực tiếp nắm tay cô đi ra: “Bây giờ đi.” Nhưng anh nắm tay cô đi vào thang máy, sau đó đã lên xe và rời khỏi bệnh viện. Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu liếc anh, đột nhiên chợt nhớ lại những lời hôm đó anh nói, không biết tại sao, tim đập có chút mạnh. “Căng thẳng?” Anh cũng nghiêng đầu nhìn qua đây. Lúc này Mộ Cẩm Vân mới phát hiện, hình như tóc của anh đã vuốt keo! “Tổng giám đốc Lâm không căng thẳng?” “Không căng thẳng.” Mộ Cẩm Vân lạnh lùng nói: “Cũng đúng, tổng giám đốc Lâm anh cũng là người đã kết hôn qua một lần.” Cô chỉ vô ý nói lời này, thật ra cũng chỉ là vô tình nói ra, cũng chỉ muốn chọc anh miệng thì một đường mà tâm thì một nẻo thôi. Vừa dứt lời, không khí trên xe yên tĩnh hẳn ra. Tống Lâm nhìn cô, đôi mắt đó như muốn nuốt cô vào vậy. Một lúc sau, cô nghe thấy anh mở miệng nói: “Căng thẳng.” Mộ Cẩm Vân cúi đầu cười, nhìn anh móc tay mình: “Em biết.” Ngón út của anh cứ luôn run rẩy, hai người quen biết lâu như vậy rồi, cho dù là ngay thời khắc sống chết, cô cũng chưa nhìn thấy qua. Trên đường đi còn lại, không khí của xe đều rất yên tĩnh. Lúc hai người đến, ủy ban nhân dân đã có mấy cặp xếp hàng rồi. Nhưng tổng giám đốc Lâm có tiền, chỉ cần bỏ tiền ra là mua được vị trí đầu tiên. Không quá thời gian mười phút, Mộ Cẩm Vân không ngờ, thời gian ngắn như vậy, đã buộc cuộc đời còn lại của hai người lại với nhau. Lúc đi ra khỏi ủy ban nhân dân, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ngược lại Tống Lâm bên cạnh, đột nhiên đưa tay ra giật quyển chứng nhận kết hôn từ trong tay cô qua. Cô ngây người ra, có chút không hiểu: “Anh làm gì vậy?” “Để anh giữ.” Cô cảm thấy không công bằng: “Tại sao không phải là em giữ?” Tống Lâm cười lạng một tiếng: “Em có thói quen quăng đồ lung tung.” Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình, cả một câu cũng không phản bác được. Cô nhìn anh cẩn thận cất hai quyển chứng nhận kết hôn vào trong túi, con mắt tự nhiên lại có chút nóng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]