","Mộ Cẩm Vân như có chút ngượng ngùng, với tay lấy điện thoại: “Tớ đi bắt điện thoại chút.”
Hứa Thanh Nga vẫy tay, người thì dựa vào đồ tựa lưng của ghế sofa.
Mộ Cẩm Vân đi ra ban công, mới bắt máy của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Vẫn chưa rước được cô Hứa sao?”
“Rước được rồi, đang trong khách sạn.”
“A, anh muốn ăn táo.”
Mộ Cẩm Vân nghe được lời này của anh, cô nhịn cười: “Thì anh ăn đi.”
“Hết rồi.”
“Nhờ thư ký Minh Việt mua.”
“Thư ký Minh Việt có việc, ra ngoài rồi.”
Lý Minh Việt đang đổi nước vào bình nước ấm: “…”
Anh ta rõ ràng vẫn đang ở đây, tổng giám đốc Lâm, nói dối đừng nói trước mặt người có liên quan được không?
Đại khái là chú ý được tầm nhìn của anh, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Lý Minh Việt hơi ngạc nhiên, vội vàng nhìn chỗ khác, tiếp tục đổi nước.
Kệ thôi, những chuyện này, anh ta tốt nhất vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.
Mộ Cẩm Vân thở một hơi dài, giả bộ tỏ vẻ rất khó khăn: “A, vậy phải làm sao mới tốt đây.”
“Thôi kệ đi, cũng không phải muốn ăn lắm.”
Cho dù là bị ngăn cách bởi điện thoại, nhưng cô vẫn nghe ra được, giọng nói của đàn ông đã biến đổi rồi.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “À, không phải muốn ăn lắm à, vậy em trễ chút mới mua đến bệnh viện vậy.”
“Ờ, anh cả, cơm tối cũng không phải muốn ăn lắm.”
Hứ, sao tổng giám đốc Lâm lại có thể được voi đòi tiên đến mất tự nhiên vậy được?
“Khẩu vị không ngon như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719820/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.