Chương trước
Chương sau
Có tiếng bước chân càng ngày càng gần, cả người Mộ Cẩm Vân cương cứng, đầu cô hơi trống rỗng, cho đến khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô mới cảm giác được mình còn sống.
""Xuống.""
Là giọng Tống Lâm.
Cô cúi đầu nhìn tiếp, anh đứng dưới tàng cây, giương tay, chờ cô đi xuống.
Mộ Cẩm Vân buông lỏng tay, liền trực tiếp nhảy xuống.
Ba thước không cao, anh tiếp cô vững vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai người mượn ánh trăng đối mặt, cũng không ai mở miệng.
Mùi máu tanh xông vào hơi thở, cô sửng sốt, soi khắp người anh, ách thanh mở miệng: ""Anh bị thương?""
""Không phải tôi.""
Dưới ánh trăng, nước mắt cô chảy xuống phản chiếu.
Tống Lâm theo bản năng muốn giơ tay lên giúp cô lau sạch, nhưng nhanh chóng nhớ tới tay trái mình mới vừa rồi vô tình dính chút máu, anh đổi tay, đem chủy thủ cướp xuống đưa cho cô: ""Cầm lấy.""
Cô nín thở, muốn nói cái gì, anh đã thu hồi tầm mắt, dắt cô đi: ""Nửa giờ sau, là bốn người.""
Như vậy loại thôi, bọn họ có thể sống qua đêm nay không, cũng không nói được.
Mộ Cẩm Vân không lên tiếng, im lặng không lên tiếng đi theo anh.
Hai người Tống Lâm ứng phó dư sức, nhưng bốn người thì không phải đơn giản như vậy, thời gian càng trôi, đến lúc đó người càng ngày càng nhiều, bọn họ thật sự là chắp cánh cũng khó bay.
Anh đi mười phút, liền lấy dao khắc trên cây.
Mộ Cẩm Vân biết anh đang làm con dấu, nhưng mà anh động tác quen thuộc như vậy, trong lòng cô rất nhiều nghi ngờ, nhưng mà bây giờ sống chết trước mắt, cô một câu nói cũng không nói được ra miệng.
Hai người đi trong núi sâu, thế núi rất dốc, thật ra rất khó đi, đêm thì đen ngòm.
Mộ Cẩm Vân bị rất nhiều thực vật không biết tên đâm nhiều lần, dưới quần chân đau đến run rẩy.
Nhưng cô biết, lúc này không thể to mồm, to mồm chính là mất mạng.
Đi nửa giờ, Tống Lâm dừng lại.
Anh làm theo cách cũ, bảo cô lên cây.
Mộ Cẩm Vân bị cỏ cứa chân, vết thương đau đến nỗi cô không nhịn được hít một hơi.
Tống Lâm cứng người: ""Bị thương?""
""Không có.""
Cô cắn răng không thừa nhận, anh cũng không mở miệng nữa.
Lần này, anh không nói gì, sau khi đưa cô lên cây liền nhấc chân đi về phía trước.
Mộ Cẩm Vân không nhịn được mở miệng gọi anh lại: ""Tống Lâm.""
Đi được một nửa người đàn ông ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô, dưới ánh trăng ánh mắt u ám không rõ.
Cô nhấp môi: ""Tôi bởi vì anh mới luân lạc đến nước này, anh phải sống mang tôi ra ngoài.""
"" Ừ.""
Anh đáp một tiếng, sau đó liền biến trong bóng đêm.
Mộ Cẩm Vân bắt chủy thủ anh kín đáo đưa cho cô, nhắm mắt lại nghe ngóng chung quanh.
Tiếng bước chân bốn người hết sức rõ ràng, mấy người kia nói câu gì, sau đó liền chia nhau đi tìm.
Có người tìm được tàng cây cô đang đứng, cô nín thở, rất sợ người nọ ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng mà người nọ chưa kịp ngẩng đầu, Tống Lâm liền ở đằng xa tạo ra tiếng động.
Người dưới tàng cây lập tức đi, cô thở phào, cả người đều là mồ hôi, cả người giống như là mới từ trong nước chui lên.
Người đàn ông kêu rên hết sức rõ ràng, cô nghe thấy, đây là giọng của Tống Lâm.
Toàn bộ quá trình đánh nhau kéo dài khoảng mười phút, lúc nghe thấy Tống Lâm bảo cô nhảy xuống, cô cảm thấy giống như một thế kỷ dài mới trôi qua.
Cô ném dao xuống trước, sau đó mới nhảy xuống.
Mộ Cẩm Vân đưa tay bám cổ anh, lần này không cựa ra: ""Anh bị thương.""
Cô nói rất chắc chắn, Tống Lâm đột nhiên cong khóe miệng cười: ""Không chết được, còn có thể sống đưa em đi ra ngoài.""
Cô bị anh chọc tức nghẹn, lông mày nhăn tít, nhìn chủy thủ bị mình ném xuống đất loang loáng, muốn cúi người xuống nhặt.
""Anh để tôi xuống đi.""
Anh buông lỏng tay, chân mày khẽ nhíu không để cô thấy.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên, anh đã khôi phục như thường.
""Trên người em có máy định vị GPS.""
Nghe thấy anh nói, cô sửng sốt, lúc kịp phản ứng, trong nháy mắt liền liếc xuống: ""Quần áo này là Lương Lập Dương bảo tôi thay trước khi xuống nhà.""
""Tôi tìm cho.""
Anh vừa nói, giơ tay duỗi tới.
Bàn tay di động trên người cô, ngón tay dài cứng rắn, Mộ Cẩm Vân cong môi, nhanh chóng, sau đó một món đồ rất nhỏ phía dưới gấu quần cô được lấy ra.
Tống Lâm trực tiếp đập nát thứ kia, sau đó, anh mới dắt cô: ""Trên người những người này chắc cũng có thiết bị định vị, kế tiếp càng ngày càng nhiều người, đường đã rất xa, bây giờ chỉ có thể so vận may thôi.""
Anh hiếm khi giải thích với cô, Mộ Cẩm Vân không có bất kỳ kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại nào, hồi lâu, cô mới mở miệng trả lời một câu: ""Tôi nghe anh.""
Nghe thấy cô nói, anh cười lên: ""Yên tâm, tôi không đành lòng để em phơi thây hoang dã.""
Anh vừa nói, cầm chủy thủ làm một ký hiệu, sau đó dắt cô: ""Chịu đựng một chút, qua cửa ải này, em sẽ được tự do, Mộ Cẩm Vân.""
Anh lúc nói lời này, tay vẫn dắt cô đi về phía trước.
Cô đi theo sau lưng nhìn anh, ngày xưa là một câu nói biết bao khát vọng, bây giờ anh nói ra, lại không có nửa phần mừng vui nào.
Cô không trả lời, một mực đi theo anh.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy, nếu như vậy có thể đi thẳng tới thiên hoang địa lão, vậy cô tình nguyện không đi ra ngoài.
Nhưng mà thực tế vẫn là thực tế, người luôn phải sống.
Lần này, Tống Lâm chưa đưa cô đi xa, đi hơn mười phút, anh liền bảo cô ngừng lại.
Bên trong rừng sâu, càng đi vào sâu càng đáng sợ.
Rất hiếm vết chân người, Mộ Cẩm Vân nghe côn trùng kêu vang, luôn lo lắng một giây kế tiếp sẽ xuất hiện dã thú.
Tống Lâm mang theo cô quan sát chung quanh một phen, cách đó không xa có suối, nước chảy róc rách, ánh trăng phía trên, lạnh tanh dọa người.
Hai bên tất cả đều là cây, giấu người cũng không phải là cách tốt nhất.
Tống Lâm đưa cô vượt qua kia con suối nhỏ, anh nhìn: ""Nơi này có đường, nhưng chúng ta không thể đi, dễ dàng bị đuổi theo.""
Anh vừa nói, đưa cô đi vào chỗ cỏ hoang mọc um tùm.
Sau khi hủy thiết bị định vị, người Lương Lập Dương đuổi theo hiển nhiên không nhanh như vậy.
Mộ Cẩm Vân cũng không biết đi bao lâu, cô chỉ biết là hai người cứ đi thẳng, đi thẳng, đi càng về sau, cả người cô lảo đảo muốn ngã.
""Mộ Cẩm Vân?""
Nghe thấy anh kêu mình, cô mới biết mình té xỉu.
Cô mở mắt ra, trong đêm tối, mặt anh hơi mờ ảo.
Mộ Cẩm Vân nhấp môi: ""Thật xin lỗi, tôi đi không nổi, anh đi một mình đi.""
""Tôi cõng eo.""
Anh vừa nói, liền trực tiếp xốc cô lên.
Mộ Cẩm Vân đến bây giờ chưa từng đi qua nhiều đường núi như vậy, chân tê rần còn bị ngâm nước, hai chân mềm nhũn không còn sức, bây giờ cô cả người đều không chút khí lực.
Nhưng mà cô biết, Tống Lâm cõng cô, là một phiền toái: ""Anh để tôi ở đây đi.""
Cô vừa nói, tự giễu: ""Có lẽ tôi còn có thể giúp anh nhử bọn họ.""
Tống Lâm không lên tiếng, cô quả thực không nhịn được, dần dần liền ngủ.
Đêm này dài đằng đẵng chưa từng có trước đó, lúc Mộ Cẩm Vân tỉnh lại, phát hiện mình ở trong ngực Tống Lâm.
Chung quanh tối đen như mực, cô nhúc nhích, dưới chân lạnh như băng đá, cô kinh ngạc, Tống Lâm nắm tay cô: ""Tỉnh rồi?""
""Chúng ta ở đâu?""
""Một cái động nhỏ, bọn họ tạm thời không tìm được chúng ta.""
Trong rừng sâu rất lạnh, Mộ Cẩm Vân mặc vốn không nhiều, nhưng mà cả người Tống Lâm giống như là một cái lò sưởi ấm áp, cô thích những thứ ấm áp, nhưng vẫn là cắn răng bò ra khỏi ngực anh.
Nhưng mà cô mới vừa ngồi yên, người liền bị anh ôm trở về: ""Người của tôi không biết lúc nào có thể tìm đến đây, tôi không muốn chết ở đây, em cũng đừng ương bướng như vậy.""
Lúc anh nói lời này giọng hết sức cứng rắn.
Cô không cử động nữa, cúi đầu nhìn tay anh khoác lên đầu gối.
Trên đó có một vết thương, nhưng máu đã ngừng, nhưng mà vết thương hết sức dữ tợn.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mắt nóng lên, cô không nhịn được đưa tay dùng ngón tay vuốt ve dọc theo vết thương, một giây kế tiếp, Tống Lâm thu tay về: ""Vết thương nhẹ thôi.""
Cô không lên tiếng, bởi vì không biết mình có thể nói gì.
Sự yên lặng này giống như là trộm mới có, sau khi trời sáng, thứ mà bọn họ đối mặt, so với ban đêm càng nguy hiểm hơn.
Bây giờ, Lương Lập Dương sợ là đã phái người ra rồi?
Mấy chục người bắt hai người bọn họ, hắn vẫn rất để mắt đến bọn họ.
""Thật ra thì anh có thể không cần tới, hắn sẽ không làm gì tôi.""
Nghe thấy cô nói, anh cúi đầu mượn ánh trăng nhìn cô: ""Đây là tôi nợ em, Mộ Cẩm Vân.""
Cô nghẹn họng: ""Anh nợ tôi đâu chỉ lần này.""
Trái cổ của anh trượt lên xuống, cảm thấy nuốt xuống tất cả đều là khổ sở: ""Tôi biết.""
Hai người ôm nhau không nói gì, bên ngoài gió thổi cỏ dại xào xạc, nghe giống như quỷ khóc sói tru
Cô giật giật: ""Núi này có thể có dã thú hay không.""
""Heo rừng hẳn sẽ có.""
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, trong lúc nhất thời, cũng không biết là người đáng sợ, hay là heo rừng đáng sợ.
""Em sợ?""
""Sợ.""
Cô sợ chết như vậy, làm sao có thể không sợ.
Tống Lâm nghe thấy cô nói, rất muốn hỏi cô, nếu sợ như vậy, ban đầu tại sao lại chạy đến tận một chỗ như Châu Phi.
Anh ban đầu nghe cấp dưới báo cáo, nghe nói cô suýt chút nữa đã bị một con báo ngoạm, máu cả người anh như đông lại.
Trong núi buổi sáng sớm là lạnh nhất, trong sương mù đều ướt lạnh.
Mộ Cẩm Vân nhìn sắc trời dần sáng: ""Tống Lâm, nếu như chúng ta có thể còn sống ra ngoài, tôi không hận anh nữa, chúng ta sẽ sống thật tốt, tôi sẽ coi anh như một người bạn cũ.""
Anh không đáp lời, đứng lên, cúi đầu mượn sắc trời sáng sớm nhìn cô: ""Còn sống rồi hãy nói.""
Anh nói xong, đưa tay ra.
Cô đưa tay ra, mới vừa nhúc nhích, lòng bàn chân liền đau nhói.
Nhưng mà cô không lên tiếng, đi theo anh đạp hòn đá từng bước một đi ra khỏi động.
Sắc trời càng ngày càng sáng, Mộ Cẩm Vân cũng không biết mình ở đâu, càng không biết hai người rốt cuộc có thể còn sống ra ngoài hay không.
Nhưng cô biết, chân mình thật sự đi không nổi.
Cô vừa muốn mở miệng, Tống Lâm đột nhiên ấn cô ngồi xổm xuống."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.