Có tiếng bước chân càng ngày càng gần, cả người Mộ Cẩm Vân cương cứng, đầu cô hơi trống rỗng, cho đến khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô mới cảm giác được mình còn sống.
""Xuống.""
Là giọng Tống Lâm.
Cô cúi đầu nhìn tiếp, anh đứng dưới tàng cây, giương tay, chờ cô đi xuống.
Mộ Cẩm Vân buông lỏng tay, liền trực tiếp nhảy xuống.
Ba thước không cao, anh tiếp cô vững vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai người mượn ánh trăng đối mặt, cũng không ai mở miệng.
Mùi máu tanh xông vào hơi thở, cô sửng sốt, soi khắp người anh, ách thanh mở miệng: ""Anh bị thương?""
""Không phải tôi.""
Dưới ánh trăng, nước mắt cô chảy xuống phản chiếu.
Tống Lâm theo bản năng muốn giơ tay lên giúp cô lau sạch, nhưng nhanh chóng nhớ tới tay trái mình mới vừa rồi vô tình dính chút máu, anh đổi tay, đem chủy thủ cướp xuống đưa cho cô: ""Cầm lấy.""
Cô nín thở, muốn nói cái gì, anh đã thu hồi tầm mắt, dắt cô đi: ""Nửa giờ sau, là bốn người.""
Như vậy loại thôi, bọn họ có thể sống qua đêm nay không, cũng không nói được.
Mộ Cẩm Vân không lên tiếng, im lặng không lên tiếng đi theo anh.
Hai người Tống Lâm ứng phó dư sức, nhưng bốn người thì không phải đơn giản như vậy, thời gian càng trôi, đến lúc đó người càng ngày càng nhiều, bọn họ thật sự là chắp cánh cũng khó bay.
Anh đi mười phút, liền lấy dao khắc trên cây.
Mộ Cẩm Vân biết anh đang làm con dấu, nhưng mà anh động tác quen thuộc như vậy, trong lòng cô rất nhiều nghi ngờ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719809/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.