Chương trước
Chương sau
Anh hôm nay không mặc âu phục, trên người là áo khoác màu mực, phía dưới là quần jean màu mực, dưới chân một đôi giày leo núi màu nâu sậm, cả người đứng ở đằng kia, cả người lạnh lùng xơ xác tiêu điều.
Cô mới vừa ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt anh liền phóng tới.
Mộ Cẩm Vân dời tầm mắt đi chỗ khác, không nói gì.
Cô bây giờ rất chật vật, cho dù đã thay quần áo mới, nhưng mà hai người đè sau lưng cô, cô hoàn toàn bị Lương Lập Dương nắm trong tay.
""Sao vậy hả? Nhiều ngày không gặp như vậy, các người vừa thấy mặt, cũng không nói gì với nhau sao?""
""Mày muốn thế nào mới thả cô ấy ra?""
Tống Lâm thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Lương Lập Dương.
Lương Lập Dương khẽ cười: ""Cô Cẩm Vân có thể sống hay không, đây cũng không phải là do tôi quyết định, mà là do anh.""
Mộ Cẩm Vân nghe thấy hắn nói, nhướng mày, cô muốn mở miệng, nhưng mà tầm mắt chạm vào anh, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
""Chúng ta nói thế nào, cũng là con cùng một cha, chưa từng trò chuyện tử tế lần nào, nhân cơ hội này, ngồi xuống trò chuyện một lúc, thế nào?""
Tống Lâm cười lạnh: ""Tao và mày không có gì hay để chuyện với chả trò.""
""Phải không? Năm đó chuyện Tống Nguyên, chẳng lẽ anh không muốn biết là ai làm sao?""
Sắc mặt Tống Lâm cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng, anh liền kịp phản ứng: ""Mày bảo tao tới một mình, tao tới, bây giờ, có phải là lúc mày nên thực hiện cam kết hay không?""
Lương Lập Dương ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mím môi: ""Được, nếu anh muốn chết nhanh như vậy, tôi cũng không ngại.""
Hắn vừa nói, vừa giơ tay lên huơ huơ.
Mộ Cẩm Vân còn chưa phản ứng kịp, liền bị đẩy vào trong ngực Tống Lâm.
Anh đưa tay ôm người vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, tròng mắt đen tựa như một tấm lưới đầy mật, Mộ Cẩm Vân ngẩn ra.
Ngón tay út bàn tay trái bị bóp, cô ngẩn người, kịp phản ứng, vừa định giải thích, Tống Lâm đã thu hồi tầm mắt.
Mộ Cẩm Vân nhấp môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Lập Dương đối diện: ""Lương Lập Dương, anh muốn làm gì?""
Nghe thấy cô nói, Lương Lập Dương cười lên: ""À, tôi quên nói quy tắc trò chơi với cô. Biệt thự này ở trong núi mặt, bên cạnh đều là núi, tôi cho cô và Tống Lâm nửa giờ, sau nửa giờ, người của tôi liền lên đường tìm các người.""
Hắn vừa nói vừa cười, trong đáy mắt tràn đầy hưng phấn: ""Dĩ nhiên, lần đầu tiên, tôi chỉ phái hai người, mỗi nửa giờ, tôi phái thêm hai người. Cơ hội tôi cho các người, có thể sống được hay không, đều nhờ vào anh cả đấy, anh trai ạ.""
Hắn nói, cằm hất lên.
Mộ Cẩm Vân sắc mặt trắng nhợt: ""Anh muốn mưu sát!""
Lương Lập Dương nhìn cô, đáy mắt thoáng qua mấy phần châm chọc, tầm mắt rơi vào Tống Lâm: "" Anh, tôi sắp xếp trò chơi đi săn này, anh hài lòng chứ?""
""Lương Lập Dương, mày tốt nhất đừng để cho tao sống ra ngoài!""
Anh vừa nói, vừa dắt Mộ Cẩm Vân: ""Rời khỏi nơi này trước đã.""
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhìn Lương Lập Dương, Lương Lập Dương đứng ở đằng kia, trên tay không biết lúc nào có thêm một con dao, hắn xoay dao, vừa xoay vừa nói: ""Các người nghe đây, cứ việc chơi cho sướng, không được giết chết quá nhanh, cứ một dao là một trăm triệu.""
Cô nghe hắn nói, cả người giật thót.
Lương Lập Dương vừa nói xong, tiếng đáp lại đinh tai nhức óc liền truyền đến: ""Dạ!""
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong sân biệt thự, không biết lúc nào, đứng đầy đàn ông lực lưỡng đồng phục mày đen.
Thằng điên Lương Lập Dương này!
Đây là coi cô và Tống Lâm là con mồi để cho người ta săn đuổi!
Cửa biệt thự mở rộng, Tống Lâm dẫn theo cô đi ra ngoài.
Vừa ra cửa một con đường, nhưng mà hai bên đường tất cả đều là cỏ hoang rừng thưa.
Lúc này đang là buổi tối, khắp nơi đen như mực, ngay cả mặt Tống Lâm cô cũng không thấy rõ.
Ra khỏi biệt thự, Tống Lâm mới quay đầu nhìn cô: ""Sợ à?""
Cô muốn lắc đầu, nhưng tay cô bán đứng cô.
Đôi tay cô lạnh ngắt, tạo thành đối lập rõ ràng với tay Tống Lâm.
""Bây giờ ban đêm, bọn họ khó tìm chúng ta, chúng ta vào rừng trước đi.""
Anh vừa nói, kéo cô ở một bên đường len lỏi đi vào.
Mộ Cẩm Vân cho rằng anh sẽ một mực đi vào rừng, nhưng mà không, anh chỉ mang cô đi vào bên trong hai ba thước, sau đó liền đi dọc theo phương hướng con đường kia.
Tối hôm nay ánh trăng coi như tốt, dần dần thích ứng với bóng tối, cô có thể thấy rõ ràng sườn mặt anh.
""Tống Lâm!""
Tay anh lôi cô, đột nhiên ngừng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, cho rằng cô sợ: ""Đừng sợ, bây giờ chưa phải là mùa hè, trùng rắn không nhiều.""
Mộ Cẩm Vân cắn môi, chịu đựng sợ hãi, rút tay mình từ anh trên tay về: ""Anh đi đi, tôi không cần anh lo.""
Cô vừa nói, hít một hơi thật sâu: ""Tôi nói rồi, đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh, tôi chết cũng tốt sống cũng tốt, tôi không cần anh lo.""
Trong lòng anh bị chém một dao, Tống Lâm chỉ cảm thấy khổ sở đầy người, nhưng nhanh chóng, anh đã kiềm chế được, anh cười lạnh một tiếng: ""Em cho rằng mục tiêu Lương Lập Dương là em sao? mục tiêu của nó bất quá là tôi mà thôi! Mang theo em, chờ lát nữa, tôi vẫn có thể có một tấm bia người!""
""Anh! thật là hèn hạ!""
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Tống Lâm phá vỡ yên lặng: ""Chúng ta đã đi hết năm phút, tôi biết em hận tôi, muốn tôi chết, nhưng cũng không cần ngu xuẩn như vậy, hại chết mình? Chờ lát nữa dao kiếm không có mắt, nếu em không đi, lát nữa người tới, em sẽ phơi xác ở rừng sâu núi thẳm này.""
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu, giơ tay lên lau mắt: ""Đi như thế nào?""
""Đi theo tôi.""
Anh dắt lấy cô lần nữa, Mộ Cẩm Vân không nói gì thêm.
Thật ra cô bị nhốt mấy ngày, sức khỏe không phải rất tốt, nhưng cô biết, nếu cứ lôi kéo như vậy mãi, lát nữa người tới, vẫn không dễ đi.
Đêm tối như mực, rừng sâu núi thẳm, cũng không biết có heo rừng chó sói hay không.
Mộ Cẩm Vân sống bao nhiêu năm, đến bây giờ cũng chưa từng trải qua thống khổ như vậy.
Tống Lâm chân dài, anh đi mau, cô liền cắn răng đi theo.
Cô vui mừng vì lúc trước mình dành chút thời gian đi theo Cảnh Quân ra ngoài du lịch, thân thể rắn chắc, nếu không chạy suốt như vậy, cô thật sự không có khí lực.
Lúc Tống Lâm ngừng lại, cô chỉ cảm thấy một trận choáng váng, người thẳng tắp ngã xuống trước mặt.
Anh đưa tay đỡ cô, cúi đầu nhìn cô.
Dưới bóng đêm, sắc mặt Mộ Cẩm Vân thật không tốt.
""Còn đi được không?""
""Được.""
Cô cắn răng đáp một tiếng, đi theo anh tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ Tống Lâm vòng một vòng tại chỗ, cuối cùng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cô: ""Đã qua hơn hai mươi phút, bọn họ nhanh chóng sẽ đuổi kịp, chúng ta có chạy nữa vẫn sẽ bị đuổi kịp.""
""Cho nên?""
Cô thở hổn hển, khó khăn mở miệng hỏi một câu.
""Nơi này có cây, tôi thăm dò rồi, cành lá nhiều, em đi lên, chờ lát nữa tôi giải quyết hai người kia, chúng ta lại tiếp tục đi về trước.""
""Anh! ""
Cô há miệng, cuối cùng sửa lại: ""Nghe anh.""
Cô lúc nói lời này, sắc mặt lạnh lùng, tựa như hai người chẳng qua chỉ nhập bầy cùng nhau chạy trốn thợ săn.
Tống Lâm nhìn cô, đột nhiên bật cười.
Mộ Cẩm Vân nghe thấy anh cười, nhíu mày, vừa muốn mở miệng, anh cũng đã trước bế cô lên: ""Em có thể leo lên hay không?""
""Có thể.""
Cô đáp một tiếng, cắn răng bắt nhánh cây.
Thật ra thì mới vừa rồi chạy hơn hai mươi phút, khí lực cô đã tụt tận đáy rồi.
Nhưng mà cô biết, nếu như bọn họ ngay cả vừa bắt đầu cũng không tránh khỏi những người này, thời gian qua càng lâu, người phái đi ra ngoài càng ngày càng nhiều, hai người bọn họ, không thể nghi ngờ chính là thú trong rọ.
Tống Lâm một mình cũng không nhất định có thể chạy thoát, đừng nói chi là mang theo cô như vậy, chạy mấy bước cũng mệt thở hổn hển.
Cô hơi thất thần, vô tình liền té xuống.
Thật may Tống Lâm còn cưa buông tay, anh đưa tay ôm cô lại: ""Có bị thương không?""
""Không có.""
Cô dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn cỏ dại cách đó không xa bị gió thổi xào xạc.
""Không bò lên nổi.""
""Được mà.""
Cô cắn răng, Tống Lâm lần nữa đẩy cô leo lên, cô chặt chẽ bắt lấy cành cây.
Lòng bàn tay bị vỏ cây cọ vào phát đau, nhưng cô không buông tay, lần này, cô rốt cuộc cũng leo lên được.
Tống Lâm đứng dưới tàng cây, không có leo lên, anh ngửa đầu nhìn cô: ""Vân, chờ lát nữa, bịt lỗ tai, nhắm mắt, bất kể xảy ra cái gì, cũng đừng lên tiếng, chờ tôi một lúc là được.""
Cô nghe thấy anh nói, chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị người ta nhét giẻ vào.
Cô muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
Hai người bọn họ, cô cho rằng ngày hôm đó sau khi anh đứng trong phòng xoay người đi chắc là vĩnh biệt.
Cô còn hận anh, giữa bọn họ còn gập ghềnh trắc trở như vậy, nhưng mà bây giờ lại bị Lương Lập Dương trói vào với nhau.
Đã từng nhốt cô trong phòng, cô thật hận không thể lấy mạng đổi mạng với anh.
Nhưng mà bị Lương Lập Dương giam giữ mấy ngày, cô cảm thấy, tất cả thù hận, đều là thành lập trong điều kiện anh còn sống tốt.
Nhưng bây giờ, hai người cũng không rảnh nói chuyện lúc trước.
Gió thổi qua, cô lạnh đến run rẩy.
""Tôi đi đến đằng trước, em không cần phải sợ.""
Anh đè thanh âm nói một câu, sau đó liền nhấc chân đi về phía trước.
Dưới chân tất cả đều là cành khô lá rụng, anh chân đạp bên trên, thanh âm trong đêm yên tĩnh hết sức sắc nhọn vang vọng.
Mượn ánh trăng, Mộ Cẩm Vân có thể loáng thoáng thấy bóng lưng anh.
Nhưng nhanh chóng, cô liền không thấy rõ.
Lại qua mười mấy giây, cô cái gì cũng không nghe thấy.
Trong rừng gió quá lớn, cô đứng trên cây chỉ nghe gió rít gào.
Tay Mộ Cẩm Vân bắt cành cây không ngừng siết chặt, móng tay bấu vào, cô cũng bừng tỉnh.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy lòng mình rộn lên, tim đập đinh tai nhức óc.
Tống Lâm bảo cô nhắm mắt lại, che lỗ tai, nhưng mà đến lúc này, cô cái gì cũng không phản ứng kịp.
Thanh âm đánh nhau hết sức rõ ràng, tiếng kêu rên cô không phân rõ có phải anh hay không."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.