À, ngại quá, tôi quên mất là tôi tìm cô vì một chuyện khác cơ.”
Mộ Cẩm Vân cúi đầu xuống xem điện thoại di động: “Mợ cả nhà họ Tống à, tôi thật sự đang bận lắm.”
Hạ Như Mộng cười cười: “Cũng không có gì, tôi nghĩ là cô cũng biết lý do tại sao tôi lại đến đây tìm cô mà nhỉ. Ba năm trước cô Mộ Cẩm Vân đã làm rất tốt đấy thôi? Nếu như cô đã đi rồi và bặt vô âm tín không ai tìm được thì tại sao bây giờ lại quay về và xuất hiện trước mặt mọi người thế.
Nghe cô ta nói thế, Mộ Cẩm Vân nhíu mày lại: “Ý của cô là tôi không thể sống như một người bình thường, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi không cho bất kì ai biết tôi đang ở đâu ư?”
“Tôi không nói thế.” Nụ cười trên môi cô ta nhạt dần, ngoài miệng thì bảo là không nói thế nhưng vẻ mặt lại chính xác là như thế đấy.
“Thế cô muốn nói gì?”
“Ba năm trước tôi đã kết hôn với Tống Lâm, bây giờ chúng tôi lại còn có con, tôi nghĩ cô Mộ Cẩm Vân cũng biết rất rõ mình phải làm như thế nào mới đúng.”
“Cô nói thế thì tôi không hiểu nhé, tôi tự hỏi là bản thân mình chẳng làm bất kì chuyện gì cả nhưng ý cô là tôi đang quyến rũ tổng giám đốc Lâm ư?”
“Tất nhiên là không phải, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng cái gì cô có thể đụng tới và thứ nào cô tuyệt đối không nên đụng vào.”
Mộ Cẩm Vân cười lạnh: “Cô Hạ Như Mộng, tôi nghĩ cô nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719754/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.