Anh cũng đang nhìn về phía bọn họ. Cách một lớp kính chắn gió là thế nhưng Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, cô chuyển tấm mắt về hướng ngược lại. Thế nhưng một giây sau đó chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên Cô không để ý tới, thế nhưng chiếc điện thoại nhanh chóng đổ chuông. Hứa Thanh Nga nghiêng đầu sang nhìn cô một lát, cau mày, đang định lên tiếng thì Mộ Cẩm Vân đã lấy điện thoại di động ra và nhấn nghe máy: “Tổng giám đốc Lâm.” Khi nói những lời đó xong cô đã mím môi lại thật chặt, vì dùng quá nhiều sức nên đôi môi dường như đã bị cắn nát. “Xuống xe.” “Quá muộn rồi tổng giám đốc Lâm.” “Em có thể không xuống xe nếu như em muốn ngày mai Dành Dành bị điều tra.” Nghe lời anh nói, cả người cô run lên: “Tống Lâm, anh đừng làm quá đáng.” Cô cúp điện thoại, giơ tay cởi dây an toàn trên người mình xuống. Hứa Thanh Nga vươn tay giữ cô lại: “Anh ta nói cái gì thế?” Tay Mộ Cẩm Vân đang run lẩy bẩy, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Nga với ánh mắt đỏ ửng khiến cô ấy ngẩn người: “Đừng quan tâm tới anh ta nữa, chúng ta về nhà.” Nghe Hứa Thanh Nga nói thế, Mộ Cẩm Vân dần tỉnh táo lại: “Mình xuống xe gặp anh ta một lát thôi.” Cô nói xong bèn giơ tay lên lau mắt, tháo dây an toàn ra rồi nghiêng người đẩy cửa xe bước xuống. Vừa xuống xe thì một cơn gió đã thổi tới như dao găm đang lướt qua da thịt. Tống Lâm đứng cách cô khoảng bảy tám mét, anh cũng không cử động, chỉ đứng đó nhìn cô từ xa bước tới từng bước một. Mộ Cẩm Vân dừng lại trước mặt anh và ngẩng đầu lên nhìn: “Tống Lâm, cuối cùng anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?” Những lời cô nói tràn đầy sự bất lực và tuyệt vọng. Tống Lâm nhìn cô cười khẩy: “Bỏ qua cho em? Trước đó em bỏ chạy đã không tính đến ngày hôm nay à?” “Thế thì rốt cuộc anh muốn thế nào?” Mấy ngày nay cảm xúc liên tục dâng lên cao rồi lại bùng nổ, rất nhiều chuyện của quá khứ ập tới, người đàn ông cô vừa yêu vừa hận trước mặt, cả người cứ run lên không ngừng. Cô không muốn nhìn tới anh, thật, chẳng muốn nhìn thấy anh một tí nào. Thế nhưng anh không muốn buông tha cho cô, cứ như một tên ma quỷ cứ ám lấy cô mãi không chịu buông tha. Sau khi Tống Lâm đến thành phố này thì cô chẳng có một ngày nào được ngủ yên giấc. Tối đến những cơn ác mộng luôn khiến cô phải giật mình tỉnh lại, một mình đối mặt với đoạn quá khứ của mình rồi lại đau khổ và tuyệt vọng hết lần này đến lần khác. “Mộ Cẩm Vân, tôi đã nói rồi, trừ khi tôi chán ngán và tự động từ bỏ, nếu không cả đời em chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay tôi.” Tống Lâm nhìn cô và sắc mặt anh cũng không hẳn là đẹp đẽ gì mấy. Anh vừa mới ra nước ngoài vài ngày đã nhận được hết bức ảnh này đến bức ảnh khác có hình cô và người đàn ông khác. Từ bé đến lớn anh luôn là người có ham muốn chiếm giữ cực kì mạnh mẽ, đã là đồ của mình thì người khác có chạm vào một ngón tay anh cũng không chấp nhận, anh thà phá hủy nó chứ không muốn để lại cho người kia. Tất cả mọi sự kiên nhẫn của anh đã dùng cho Mộ Cẩm Vân, thế nhưng cô vẫn không cảm thấy thỏa mãn với điều đó. Lương Lập Dương thật là tài giỏi, cả đời gây đủ chuyện rồi bây giờ chấp nhận số phận vẫn không để anh được như ý. Trước mặt là nhà họ Hạ, đằng sau có thêm một nhà họ Hoàng. Anh thật sự không có tí kiên nhẫn nào để dành cho cô mài mòn thêm nữa. Nghe lời anh nói, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn nổi điên: “Anh lấy tư cách gì? Tống Lâm, anh lấy tư cách gì?” Rốt cuộc anh lấy tư cách gì mà lại nói như lẽ đương nhiên như thế? “Lấy tư cách gì á? Tư cách một người giúp anh lấy được tất cả những thứ em từng có trước đó, những gì em đang có bây giờ cũng nhờ có tôi giúp em giành lại tài sản mới có được đấy thôi?” “Đúng! Anh nói rất đúng! Tất cả đều là của anh, của anh hết tất cả mọi thứ! Bây giờ anh muốn tôi trả lại cho anh chứ gì? Tôi trả lại cho anh đấy thế được chưa?”
“Muộn rồi.” Anh vươn tay giữ lại không cho cô đi. Mộ Cẩm Vân trở tay muốn giật cổ tay mình ra khỏi anh tay nhưng dường như tay Tống Lâm đã dính chặt vào đó, dù cô có muốn kéo thế nào cũng không thể kéo ra được. “Anh buông ra ngay!” Anh không buông ra mà ngược lại còn dùng thêm sức kéo cô về phía trước, cả người cô bị anh kéo vào lồng ngực. Mộ Cẩm Vân nhanh chóng giơ tay chắn trước mặt hai người, cô ngẩng đầu nhìn anh và nó chất chứa sự căm phẫn đỏ ngầu. “Tôi đã cho em lựa chọn rồi Mộ Cẩm Vân, trước đó chính em là người đã cầu xin tôi đưa em đi.” Nghe lời anh nói, cả người Mộ Cẩm Vân cứng đờ. Cô đột nhiên cứng đờ như khúc gỗ, cô chợt hoảng hốt rồi trong khoảnh khắc ấy nước mắt đã rơi xuống: “Đúng thế, anh đã cho tôi lựa chọn.” Cô thì thào nói thế rồi lại cười tự giễu. Nói xong cô bèn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân: “Tôi sẽ không theo anh đi, Tống Lâm.” Cô thoáng dừng lại một lát, dường như cảm thấy lời nói đó không đủ khẳng định nên lại tiếp tục bổ sung: “Anh muốn thế nào thì mặc kệ anh, tôi sẽ không theo anh về.” Tống Lâm buông lỏng tay, nhìn cô với ánh mắt tối tăm: “Bây giờ em giỏi quá rồi nhỉ Mộ Cẩm Vân.” Anh nói xong bèn kéo cà vạt trên người xuống, xoay người lên xe. Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc xe dần lái đi xa và nhắm mắt lại, sau đó cô mới xoay người. Vừa mới mở cửa ra Hứa Thanh Nga đã hỏi: “Anh ta có đánh cậu không vậy?” Nghe Hứa Thanh Nga nói thế cô lại nở nụ cười: “Không đến mức đấy đâu mà.” Cô nhấc chân lên sô pha, xoay người ngồi xuống và nhắm mắt lại ngồi trên sô pha chẳng nói chẳng rằng. Hứa Thanh Nga quay đầu nhìn cô rồi không hỏi cô xảy ra chuyện gì nữa. Qua khoảng mười phút thì Hứa Thanh Nga mới rót cho cô một ly nước ấm: “Không còn sớm nên thôi cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Nói xong cô ấy bèn trở về nhà mình. Cửa đóng lại, trong này chỉ còn mỗi mình cô. Bấy giờ Mộ Cẩm Vân mới chuyển động, cô ngẩng đầu lên thì trên mặt đã đầy nước mắt. Cô thật sự không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao Tống Lâm lại đối xử với cô như thế. Trước đó anh vươn tay giúp đỡ cô cũng có âm mưu của riêng mình, trong một năm sau đó cô vừa là thư lý vừa là người tình, có thể nói cô đã thanh toán sạch sẽ món nợ này từ lâu rồi mới đúng chứ. Thật ra cô không hề muốn chọc giận người đàn ông này nhưng có thể thấy anh không hề muốn cho cô đường lùi. Nếu Dành Dành chỉ có mỗi một mình cô thì Mộ Cẩm Vân cũng không sợ cá chết lưới rách, nhưng mà sự thật không phải thế. Đêm tháng chín cực kì lạnh lẽo, cô ngồi trên sô pha phòng khách thật lâu, khi cô đứng dậy thì tay chân đã lạnh như băng rồi. Khi Mộ Cẩm Vân nằm trên giường thì đã là một giờ sáng, trong bóng đêm, cô chẳng nhìn thấy bất kì thứ gì nhưng trong đầu lại đầy rẫy tất cả mọi thứ. Thỉnh thoảng cô lại hi vọng trên thế giới này có một loại thuốc xóa bỏ được kí ức để sau khi uống vào cô có thể lựa chọn phần kí ức sẽ bị xóa đi. Thời gian ba năm trôi qua, Tống Lâm xuất hiện không ngừng nhắc cho cô nhớ rằng trước kia mình đã ngu ngốc và ngây ngô đến mức nào. Cô chìm vào mạch kí ức của một năm đó, thậm chí cô cũng không thể biết được bây giờ mình đã bước ra rồi hay vẫn còn sống trong đó. Trên lầu mười tám của khách sạn, khung cửa kính sát đất có một người đàn ông mặc chiếc áo tắm lỏng lẻo đứng đó. Trên tay anh ta là một điếu thuốc, nó đã cháy hết ba phần tư và có lẽ vài phút nữa nó sẽ đốt tới ngón tay. Thế nhưng dường như người đàn ông đó đã quên mất điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Tống Lâm nhớ tới lời Mộ Cẩm Vân nói mấy giờ trước, cô hỏi anh lấy tư cách gì? Lấy tư cách gì ấy hả? Cô gái ấy hỏi thật là buồn cười. Rõ ràng lúc trước trong thang máy cô đã cầu xin anh cứu mình đi, bây giờ lại hỏi anh lấy tư cách gì. Từ đầu anh đã nói rõ với cô rồi, trừ khi anh chán ngán, nếu không cô chỉ có thể ở bên cạnh anh. Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại quên, đi một lần là đi mất ba năm.
Cô gái đó thật tài giỏi, thời gian ba năm không có một tí tin tức nào. Ha ha, nếu cô đã không biết điều thì anh cũng không cần phải nương tay nữa. Sau buổi tối ngày hôm đó thì Mộ Cẩm Vân không còn gặp lại Tống Lâm nữa. Chuyện công ty cũng dần đi vào quỹ đạo, ngoài việc kiện tụng với Thủy Tiên thì trên cơ bản nguy cơ của Dành Dành đã được loại bỏ. Thế nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn cảm thấy sợ, cô sợ Tống Lâm. Trong một năm cô đi theo anh đã gặp được rất nhiều người phải gánh vác lấy hậu quả khi anh nổi giận. Anh có tiền có quyền, người có thể leo lên đầu anh nghịch cũng chẳng có mấy ai. Đây chính là xã hội cá lớn nuốt cá bé. Dành Dành như một đứa trẻ vừa mới học cách đi, thậm chí cô còn không kịp chạy đã bị ngáng chân rồi. Quốc Khánh qua đi, Tống Lâm vẫn không có hành động gì. Ngày độc thân sẽ tới rất nhanh, Mộ Cẩm Vân vừa mới thành lập kế hoạch giảm giá sốc cho năm nay, Hứa Thanh Nga cũng muốn cho xưởng sản xuất bên kia tăng lượng sản phẩm. Khi bắt đầu lao vào công việc, dường như cô đã không còn thời gian để lo lắng và đề phòng xem Tống Lâm có thể làm những việc gì. Thế nhưng mọi chuyện luôn vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, cô tưởng rằng Tống Lâm đã buông tha mình, suy cho cùng anh cũng đang vướng cả đống thứ cần giải quyết, một người phụ nữ như cô không đáng để anh phải phân tâm. Đó quả là một nguyên nhân khiến con người ta phải khó chịu đấy. Cô chỉ không ngờ là Tống Lâm không hề thiếu cách để phân thân, anh chỉ đang thầm chờ đợi để rồi cho cô một cú chí mạng. Cửa hàng online của Dành Dành bắt đầu tăng gia sản xuất sau kì Quốc Khánh, ngày mười tháng mười bắt đầu nhận đặt hàng trước. Bấy giờ, lượng hàng đặt trước khá lớn nên bên Hứa Thanh Nga phải tăng ca làm thêm giờ. Tất cả mọi người bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm và không ai có thể ngờ được rằng bên cung ứng nguyên vật liệu lại xảy ra vấn đề. Nghe Đàm Ngọc Tiêu nói xong Mộ Cẩm Vân thoáng dại ra. Cô ngồi trên bàn làm việc một lúc lâu mới nhìn về phía Đàm Ngọc Tiêu: “Bọn họ làm thế là sao? Chúng ta có hợp đồng cơ mà!” Rõ ràng đang yên đang lành, tại sao bây giờ lại đột ngột nói không cung ứng nguyên vật liệu cho Dành Dành nữa? Sắc mặt Đàm Ngọc Tiêu cũng không tốt là mấy: “Bọn họ nói sẽ đền tiền theo đúng hợp đồng.” “Tôi cần bọn họ đền tiền làm cái gì thế!” Lễ độc thân năm nay cực kì quan trọng với bọn họ, sang năm sau Dành Dành muốn tấn công vào thị trường mỹ phẩm trang điểm nên lợi nhuận trong dịp lễ độc thân giảm giá sốc này cực kì quan trọng cho kế hoạch phát triển năm sau. Hơn nữa tháng chín Dành Dành mới lên thị trường chứng khoán, lễ độc thân này có thể hấp dẫn được nhiều đầu tư hơn nữa. Thế nhưng bây giờ nguyên vật liệu lại xảy ra vấn đề, tồn kho của bọn họ hoàn toàn không đủ để đáp ứng nhu cầu của dịp lễ độc thân này. Từ trước đến nay Mộ Cẩm Vân không bao giờ làm gì đó mà không có sự chuẩn bị, cô thường bảo kho hàng bên kia dự lưu nguyên liệu tồn kho trong khoảng ba tháng để đề phòng tình huống bất ngờ. Thế nhưng vụ tháng chín đã dùng hết một lượng hàng tồn kho, bây giờ có dịp mười một tháng mười một thì lượng nguyên liệu đó không còn đủ dùng nữa. Đàm Ngọc Tiêu cũng không biết phải nói gì, mười một tháng mười một năm nay có rất nhiều người đặt trước, người trong công ty hăng hái như đang đánh tiết gà, tăng ca làm thêm giờ, tuy là vất vả nhưng tất cả mọi người đều biết, tháng mười một là thời điểm để thu một lượng tiền thật lớn. Thế nhưng bây giờ chỉ còn chưa tới hai mươi ngày nhưng bên cung ứng nguyên vật liệu lại nói không cung cấp hàng cho Dành Dành nữa. Bọn họ là bên kinh doanh nhỏ lẻ, Mộ Cẩm Vân phải mất rất nhiều công sức mới tìm được. Thế nhưng bây giờ bọn họ lại lật lọng, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm sao. Cô nhìn Đàm Ngọc Tiêu nói: “Chị biết rồi, em ra ngoài trước đi.” “Tổng giám đốc Vân…” “Có việc gì nữa hả?” Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Mộ Cẩm Vân, Đàm Ngọc Tiêu quyết định nuốt những lời định nói suông: “Không có gì, thôi em ra ngoài trước đây.” “Ừ.” Cô lên tiếng, nhìn những số liệu của ngày hôm qua đến hôm nay rồi lại cảm thấy cực kì chán ngán.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]