Mộ Cẩm Vân lên máy bay lúc sáu giờ mười bảy phút và tối tám giờ năm mươi sáu phút đến Hòa Bình.
Hứa Thanh Nga ăn cơm tối xong bèn bỏ canh nóng vào bình giữ nhiệt và mang theo rồi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lục Hoài Cẩn thì cô ấy thoáng sững người.
Người đàn ông đứng bên cạnh cây cột ngoài cửa phòng trọ hút thuốc, thấy cô ra ngoài bèn dập tắt điếu thuốc, cô ấy mở cửa bước ra ngoài anh ta bèn đi tới cản lại: “Cô Thanh Nga.”
“Lục Hoài Cẩn, tôi biết anh.”
Nghe lời cô ấy nói, Lục Hoài Cẩn khẽ nhướng mày: “Nếu cô Thanh Nga đã biết tôi thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hứa Thanh Nga thản nhiên liếc nhìn anh ta nói: “Anh tìm Cẩm Vân ư?”
“Ừm, mấy hôm trước đã lỡ xúc phạm cô ấy nên tôi muốn xin lỗi một tiếng.”
Hứa Thanh Nga vừa đi về phía trước vừa lên tiếng: “Mấy ngày nay cậu ấy đi công tác, hôm nay vừa mới về thôi, tôi chuẩn bị ra sân bay đón.”
Cô ấy chẳng có tí cảm xúc dư thừa nào, thái độ chẳng khác gì Mộ Cẩm Vân.
Nếu Lục Hoài Cẩn vẫn chưa từ bỏ hi vọng thì phải làm cho anh ta từ bỏ hi vọng,
“Cô Thanh Nga có thể dẫn tôi cùng theo không.”
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn anh ta một lát, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Lên xe đi.”
Nói xong cô ấy bèn mở cửa xe ra.
Lục Hoài Cẩn theo cô ấy lên xe, vừa mới thắt dây an toàn thì chợt nghe Hứa Thanh Nga lên tiếng: “Anh cứ chạy tới đây mãi thế này người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719750/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.