Ban đêm.
Trong căn phòng trống, Mộ Cẩm Vân đi ra khỏi phòng tắm, nhìn văn kiện bị mình ném trên ghế sa lon cách đó không xa, hơi thất thần.
Đó là Missing vi phạm điều khoản hợp đồng, bồi thường ba trăm vạn nhân dân tệ cho cô. Thật sự quá ít ỏi.
Cô nở nụ cười gằn, đi ra ngoài khui một chai rượu vang đỏ.
Trước kia, Mộ Cẩm Vân uống một ly rượu đã say, bây giờ cũng học được trước khi ngủ uống chút rượu vang đỏ.
Cô đã mất ngủ mấy đêm liên tục, nhưng mà tiếc là tửu lượng bây giờ đã không giống khi xưa, dễ dàng say như thế.
Sau khi uống một ly rượu vang đỏ, nằm trên giường hơn nửa tiếng nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn không ngủ được.
Cô dứt khoát ngồi dậy, đưa tay mở đèn ngủ, nhìn màn hình TV ở trước mặt mà thất thần.
Hôm nay là kỳ hạn cuối Tống Lâm cho cô, anh không đến, lại cho Lý Minh Việt gửi lời đến.
Vừa nghĩ đến người đàn ông này, cô đã cảm thấy cả người đều đau, còn lạnh.
Cô nghĩ rất nhiều về những chuyện lung tung trước kia, trong đó nhiều nhất vẫn chuyện cô quyết định rời đi vào mấy tháng trước.
Một năm yêu thương như giấc mộng, sau đó lại trở thành bọt nước. Lúc đầu ở trên sân trượt tuyết, thậm chí anh còn chưa từng nói một câu với cô.
Cô thật sự không biết Tống Lâm muốn làm gì, rõ ràng anh không yêu cô, nhưng bây giờ cứ muốn nắm lấy cô không buông.
Hà Nội, sân bay.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm vừa xuống máy bay, điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719749/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.