Mộ Cẩm Vân cúi đầu vừa vặn nhìn thấy quần tây màu đen của Tống Lâm, phía dưới cái quần tây thẳng tắp là đôi giày da bóng loáng. Anh chính là người như vậy, khi ở bên ngoài lúc nào cũng phải cẩn thận tỉ mỉ. Ánh mắt ở trên đỉnh đầu quá mức rõ ràng nên Mộ Cẩm Vân không nhịn được siết chặt tay. Cô quên mất rằng đầu ngón tay của mình bị trầy xước nên khi siết chặt tay cơn làm cho cô không nhịn được khẽ nhíu mày. “Đinh” cửa thang máy mở ra. Cô dẫn đầu nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu cười nói với Đàm Ngọc Tiêu: “Ngọc Tiêu, tôi đi lấy xe tới đây, cô bảo mấy người Tống Lâm ở đây đợi một chút nhé.” Thực ra thì mọi người ở phía sau cô không xa, Đàm Ngọc Tiêu có thể nghe thấy lời cô nói thì Tống Lâm cũng có thể nghe được, nhưng cô thà làm điều thừa chứ không muốn nói với anh. Tống Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân dần dần đi xa thì sự đè ép đang cuộn trào mãnh liệt ở trong tròng mắt đen lại càng trở nên rõ ràng. “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt.” Mộ Cẩm Vân nhanh chóng lái xe đến đây, cô xuống xe đợi Tống Lâm vào chỗ ngồi ở phía sau rồi mới ngồi trở lại ghế lái. Lần này người ngồi ở tay lái phụ là Đàm Ngọc Tiêu. Giao thông ở Hòa Bình khá tốt, lúc này không tính là giờ cao điểm khi tan tầm, trên đường cũng không có nhiều xe nên đường xá vô cùng thông suốt. Lúc xe dừng lại thì đã là chín giờ tối, sắc trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Mộ Cẩm Vân đưa chìa khoá cho người giữ cửa: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt.” Cô quay đầu nhìn hai người, khi vừa chạm phải ánh mắt của Tống Lâm thì cô bèn thu hồi ánh mắt. Phòng riêng đã được đặt sẵn từ lâu, đồ uống không có rượu mà chỉ có nước trái cây. Cho dù đã rời khỏi Tống Lâm ba năm thế nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn nhớ rõ ràng thói quen của anh. Tống Lâm có bệnh thích sạch sẽ, khi ăn cơm thì bộ đồ ăn phải luôn luôn được chần qua nước sôi ở trước mặt anh. Quản lý của khách sạn này rất quen thuộc với Mộ Cẩm Vân, khi công ty tiếp khách trên cơ bản thì đều tới đây. Nhưng cho dù là như vậy khi Mộ Cẩm Vân ngồi xuống thì vẫn bảo nhân viên phục vụ đưa một bình nước nóng lên. “Tổng giám đốc Vân, nước nóng đây ạ.” Mộ Cẩm Vân khẽ gật đầu, cô vô thức muốn cọ rửa bộ đồ ăn giúp Tống Lâm, Lý Minh Việt cầm ấm nước trước cô: “Tổng giám đốc Vân cứ để tôi.” Cô hơi sửng sốt rồi kịp phản ứng, bây giờ cô và Tống Lâm đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Cô thu tay lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tống Lâm. Đúng lúc anh cũng nhìn cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào làm cho Mộ Cẩm Vân cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn. Cô muốn dời ánh mắt ra chỗ khác thế nhưng lại cảm thấy hôm nay bản thân đã lùi bước quá nhiều lần. Đàm Ngọc Tiêu ăn bữa cơm này cẩn thận từng li từng tí mà trước nay chưa từng có. Cô ấy cũng không thể nói rõ ràng đó là cảm giác gì, trên bàn cơm không có người nào mở miệng nói chuyện. Cũng may là bữa ăn đầy vẻ kiềm chế này cũng không tiếp tục lâu, hơn nữa bữa ăn lần này không có rượu. Nhưng mà lúc này Tống Lâm lại đột nhiên nói: “Không có rượu sao?” Anh vừa mới dứt lời thì ba người ở đây đều sững sờ. Từ xưa đến nay Tống Lâm không bao giờ uống rượu ở bên ngoài, Mộ Cẩm Vân và Lý Minh Việt là người hiểu rõ nhất. Thế nhưng lúc này anh lại hỏi họ về rượu. Lý Minh Việt đi theo Tống Lâm đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy anh chủ động muốn uống rượu ở trong bữa ăn. Anh ta nhìn về phía Mộ Cẩm Vân không rõ Tống Lâm làm như vậy là có ý gì.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng kịp phản ứng, cô nghiêng đầu cúi người nói với Đàm Ngọc Tiêu: “Cô bảo quản lý Hách đưa một chai Lafite lên đi, chọn loại rượu lâu năm một chút.” Tống Lâm thích uống rượu lâu năm, có một lần Mộ Cẩm Vân nhàm chán đi xem năm của những chai rượu vang ở trên kệ thì mới phát hiện ra. Đàm Ngọc Tiêu khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó rượu nhanh chóng được đưa lên. Mộ Cẩm Vân nhìn rượu vang được nhân viên phục vụ bưng lên, rượu vang được đựng ở trong bình thủy tinh trong suốt nhìn rất bắt mắt. Mùi rượu vang nồng đậm nhanh chóng lan ra, cô còn chưa uống thì đã ngửi thấy rồi. Cái ly đế cao nhanh chóng được đặt ở trước mặt của mọi người, Mộ Cẩm Vân nhìn về phía Tống Lâm, anh ngồi ở đó dường như không chỉ là nói đùa. Cô không biết tại sao Tống Lâm đột nhiên muốn uống rượu thế nhưng anh muốn uống rượu vang nên cô cũng không thể từ chối. Nhân viên phục vụ rót rượu vang cho họ, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi may mắn vì mình không còn một ly đã say như lúc trước, cô dẫn đầu bưng ly rượu lên nở nụ cười với Tống Lâm ngồi ở đối diện: “Tổng giám đốc Lâm, anh phải đi đường xa đến đây nên tôi mời anh ly này.” Cô nói xong thì ngửa đầu uống hơn một nửa ly rượu vang. Nhân viên phục vụ ở bên cạnh vội đi tới rót rượu cho cô, Tống Lâm sờ dọc theo cái ly, ánh mắt làm cho người ta nhìn không thấu: “Tổng giám đốc Vân có khả năng uống rượu rất tốt.” Sau khi nghe anh nói những lời này Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy trong lòng run lên, quả nhiên một giây sau cô lại nghe thấy anh nói: “Không biết tổng giám đốc Vân có thể uống được bao nhiêu.” Anh vừa mới dứt lời hai người Đàm Ngọc Tiêu và Lý Minh Việt đều hít một ngụm khí lạnh thế nhưng không ai dám nói gì. Lý Minh Việt biết rõ quá khứ của hai người nên lúc này hiển nhiên sẽ không dám nói chen vào. Đàm Ngọc Tiêu thật sự không hiểu, thế nhưng phụ nữ trời sinh luôn mẫn cảm với những chuyện này. Cô ấy không biết tại sao Tống Lâm luôn nhằm vào Mộ Cẩm Vân nhưng cô ấy có thể nhìn ra được chắc chắn trước kia hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó. Cô ấy là người địa phương lớn lên ở Hòa Bình nên khả năng uống rất tốt, năm thứ hai sau khi Dành Dành được thành lập bởi vì không đủ tài chính nên Mộ Cẩm Vân phải đi kéo đầu tư ở khắp nơi, đa số đều là Đàm Ngọc Tiêu uống một nửa số rượu ở trên bàn tiệc. Cô ấy cũng biết khả năng uống rượu của Mộ Cẩm Vân không tốt cho nên khi tham gia bữa tiệc nào cô ấy cũng sẽ cố gắng hết sức uống giúp Mộ Cẩm Vân. Hai người phụ nữ đi nói chuyện cũng không dễ dàng gì, cũng không thể để cả hai người đều say nên phải để một người tỉnh táo. Cô ấy làm việc không chu toàn bằng Mộ Cẩm Vân cho nên cô ấy luôn bảo vệ cho Mộ Cẩm Vân. Đối với bữa tiệc hôm nay lúc cô đặt chỗ Mộ Cẩm Vân đã dặn dò cô ấy phải nhớ kỹ phải yêu cầu khách sạn bỏ ly và rượu ra khỏi bàn ăn. Cô ấy không hỏi tại sao nhưng cô ấy cũng biết bữa tiệc lần này không cần phải uống rượu. Chỉ là cô ấy không ngờ người tính không bằng trời tính, đối phương tự mình nói muốn uống rượu. Đàm Ngọc Tiêu vô thức muốn nói giúp Mộ Cẩm Vân nhưng không đợi cô ấy mở miệng, Mộ Cẩm Vân đã luồng tay xuống dưới bàn nhéo cô. Cô hơi sửng sốt nhìn Mộ Cẩm Vân nâng ly rượu vang vừa mới được rót lên kính Tống Lâm ngồi ở phía đối diện: “Tôi tiếp đãi không chu toàn nên xin Tổng giám đốc Lâm đừng chê bai.” Mộ Cẩm Vân nói xong ngửa đầu lại uống cạn ly rượu vang. Nhân viên phục vụ lại đi tới rót một ly rượu vang cho cô, Mộ Cẩm Vân nhìn người đàn ông vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cô biết rõ tối hôm nay bản thân sẽ không thể chạy thoát được. “Tổng giám đốc Lâm, tôi kính anh ly này vì đã để ý tới Dành Dành của chúng tôi.” Nói xong cô lại ngửa đầu uống. Một ly rồi lại một ly nhưng Tống Lâm vẫn không mở miệng hô ngừng, Mộ Cẩm Vân cũng không ngừng lại. Chẳng bao lâu Mộ Cẩm Vân đã uống hết hai chai Lafite, chai thứ ba cũng đã uống được một nửa. Cô hơi không chịu được chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên. Thế nhưng ánh mắt của người đàn ông ngồi ở phía đối diện lại quá lạnh lùng giống như dao, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, cơn say ngay lập tức tan biến. Mộ Cẩm Vân mím môi cầm ly rượu ra hiệu cho nhân viên phục vụ tiếp tục rót rượu. Lý Minh Việt nhìn thấy cũng không nhịn được nhíu lông mày, anh ta nghiêng đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình, dường như anh không có cảm giác gì cứ như vậy ngồi nhìn Mộ Cẩm Vân uống hết từng ly một. Chai rượu vang thứ ba cũng đã bị uống hết, khả năng uống rượu của Mộ Cẩm Vân cũng đã hoàn toàn tăng lên. Tay cô hơi yếu nên không nắm chặt ly rượu nên cái ly đế cao cứ như vậy rơi xuống đất.
“Choang” ly pha lê chia năm xẻ bảy. Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đột nhiên đứng dậy: “Thật sự xin lỗi, tôi không…” “Tổng giám đốc Vân…” Cô không đứng vững nên cả người hướng về phía ngược lại, nếu không phải Đàm Ngọc Tiêu nhanh chóng đưa tay đỡ cô thì cả người cô đã ngã xuống dưới rồi. Mộ Cẩm Vân lại ngồi xuống, cô vẫn còn ý thức chứ không phải là hoàn toàn say, cô ngẩng đầu vừa xoa huyệt thái dương vừa nhìn Tống Lâm ngồi ở phía đối diện: “Giúp tôi thay cái ly khác.” “Đủ rồi.” Rốt cuộc thì người đàn ông cũng mở miệng nhưng khuôn mặt lại trầm như nước, một chữ đủ này làm cho bầu không khí trong phòng riêng trở nên lạnh lẽo. “Tôi vẫn còn có thể uống.” Mộ Cẩm Vân nhíu mày, cũng không biết cô lấy sự cố chấp đó ở đâu ra. Đàm Ngọc Tiêu nhìn thoáng qua Tống Lâm muốn đưa tay che miệng Mộ Cẩm Vân nhưng lại không dám. Cuối cùng cô ấy chỉ có thể ở dưới bàn lặng lẽ kéo ống tay áo của Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn cô ấy. Đàm Ngọc Tiêu cười vô thức nhìn về phía Tống Lâm, chỉ một cái liếc mắt cả người cô ấy đã lạnh cứng nhưng lại không muốn Mộ Cẩm Vân phải chịu tội nên vẫn kiên trì khẽ kêu cô: “Tổng giám đốc Vân, Tổng giám đốc Lâm nói không cần uống nữa.” “Ờ.” Mộ Cẩm Vân lên tiếng rồi thu tầm mắt lại sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Lâm nhếch môi nhưng lại không nói gì. Lý Minh Việt nhìn thoáng qua Tống Lâm rồi vội vàng bảo nhân viên phục vụ dọn rượu xuống. Bữa cơm này vừa kiềm nén lại vừa làm cho Đàm Ngọc Tiêu không thể hiểu nổi. Phòng riêng yên lặng khoảng hai phút cho đến khi Mộ Cẩm Vân ngã ở trên bàn cơm thì Tống Lâm mới mở miệng: “Tính tiền.” Đàm Ngọc Tiêu vừa đỡ Mộ Cẩm Vân vừa nói: “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Vân là hội viên ở đây nên không cần tính tiền.” Tống Lâm không nói chuyện mà chỉ là lạnh lùng nhìn Mộ Cẩm Vân đã say đến nỗi mê man bất tỉnh. Trước kia đều là cô ấy say, lần này lại đổi thành Mộ Cẩm Vân say. Đàm Ngọc Tiêu không biết phải làm thế nào mới tốt, cấp trên uống say, khách quý lại đường xa mà đến, cô ấy không có cách nào phân thân nên không biết phải tiếp đãi như thế nào. Ngay lúc cô ấy sứt đầu mẻ trán thì Lý Minh Việt mở miệng chỉ cho cô ấy một con đường sáng: “Thư ký Tiêu, Tổng giám đốc Vân uống say rồi, cô đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi, tôi và Tổng giám đốc Lâm sẽ về khách sạn.” Đàm Ngọc Tiêu thở phào nhẹ nhõm liên tục gật đầu: “Được, Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt thật là ngại quá, chúng tôi đã tiếp đãi không chu toàn.” Cô ấy nói xong thì vội vàng đỡ Mộ Cẩm Vân đi ra ngoài. Chỉ là mới đi được nửa đường giọng nói của Tống Lâm từ phía sau truyền đến: “Đưa cô ấy cho tôi.” Đàm Ngọc Tiêu cứng đờ đỡ mộ Cẩm Vân đứng yên tại chỗ nhìn Tống Lâm đi tới đưa tay ra, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. “Đưa cô ấy cho tôi.” Anh lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt lạnh như băng làm cho Đàm Ngọc Tiêu run lên rồi khẽ buông tay, Mộ Cẩm Vân không có chỗ dựa cả người tuột khỏi người cô ấy. Một giây sau Mộ Cẩm Vân bị Tống Lâm kéo về phía mình. “Tổng giám đốc Lâm…” Đàm Ngọc Tiêu vô thức đưa tay muốn kéo Mộ Cẩm Vân trở về nhưng Lý Minh Việt lại kéo cô ấy. Cô ấy sốt ruột nhìn Lý Minh Việt: “Thư ký Việt, tổng giám đốc Vân uống say rồi, tôi phải đưa cô ấy về nhà.” “Cô yên tâm, lúc trước Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Vân là bạn bè nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Thế nhưng…” Cô ấy cũng không phải là cô gái chưa trải sự đời, ngoài mặt thì cô nghe hiểu lời nói của Lý Minh Việt nhưng đằng sau lại không tin một chữ nào hết. Cô ấy hiển nhiên cũng có thể nhìn ra được Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm có tình cảm qua lại, nhưng từ lúc hai người chạm mặt cho đến bây giờ Đàm Ngọc Tiêu có thể thấy rõ tình cảm qua lại của hai người không tốt cho lắm. Lý Minh Việt thấy cô ấy vẫn còn không hiểu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Tổng giám đốc Lâm đã muốn làm chuyện gì thì tôi không ngăn được, cô cũng không ngăn được.” Đàm Ngọc Tiêu cứng đờ nhìn vẻ mặt Lý Minh Việt đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô vô cùng cố gắng mới có thể kiềm chế sự khủng hoảng ở trong lòng: “Tôi muốn báo cảnh sát!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]