Mộ Cẩm Vân cúi đầu vừa vặn nhìn thấy quần tây màu đen của Tống Lâm, phía dưới cái quần tây thẳng tắp là đôi giày da bóng loáng.
Anh chính là người như vậy, khi ở bên ngoài lúc nào cũng phải cẩn thận tỉ mỉ.
Ánh mắt ở trên đỉnh đầu quá mức rõ ràng nên Mộ Cẩm Vân không nhịn được siết chặt tay.
Cô quên mất rằng đầu ngón tay của mình bị trầy xước nên khi siết chặt tay cơn làm cho cô không nhịn được khẽ nhíu mày.
“Đinh” cửa thang máy mở ra.
Cô dẫn đầu nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu cười nói với Đàm Ngọc Tiêu: “Ngọc Tiêu, tôi đi lấy xe tới đây, cô bảo mấy người Tống Lâm ở đây đợi một chút nhé.”
Thực ra thì mọi người ở phía sau cô không xa, Đàm Ngọc Tiêu có thể nghe thấy lời cô nói thì Tống Lâm cũng có thể nghe được, nhưng cô thà làm điều thừa chứ không muốn nói với anh.
Tống Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân dần dần đi xa thì sự đè ép đang cuộn trào mãnh liệt ở trong tròng mắt đen lại càng trở nên rõ ràng.
“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt.” Mộ Cẩm Vân nhanh chóng lái xe đến đây, cô xuống xe đợi Tống Lâm vào chỗ ngồi ở phía sau rồi mới ngồi trở lại ghế lái.
Lần này người ngồi ở tay lái phụ là Đàm Ngọc Tiêu.
Giao thông ở Hòa Bình khá tốt, lúc này không tính là giờ cao điểm khi tan tầm, trên đường cũng không có nhiều xe nên đường xá vô cùng thông suốt.
Lúc xe dừng lại thì đã là chín giờ tối, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719741/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.