Sân bay của Hòa Bình lúc này cũng không quá lớn, và cũng không đặc biệt có quá nhiều người.
Nhưng mà Mộ Cẩm Vân vẫn yêu cầu Đàm Ngọc Tiêu lúc này phải chờ trong xe hơi, để không đến lúc đó cô còn muốn để cho Tống Lâm cùng những người khác sẽ đi đến bãi đậu xe.
Cô tự mình bước xuống xe, tháng chín ở Hòa Bình đã bắt đầu hạ nhiệt độ, cô kéo cái áo khoác ngắn trên người của mình xuống một chút, sau đó cô nhấc chân đi luôn vào bên trong.
Trong sân bay này tổng cộng cũng chỉ có sáu lối ra vào, ngay lúc này Mộ Cẩm Vân đang đứng ở giữa chỗ cửa ra vào để chờ đợi, từ phía xa xa cô đã thấy Tống Lâm mặc trên mình một bộ âu phục, đang đi bên cạnh cùng anh đó chính là Lý Minh Việt.
Thời gian ba năm trôi qua nói là dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn, thế nhưng ảnh hưởng của người đàn ông này mang tới cho cô vẫn còn khắc sâu trong lòng cô.
Lúc mà cô nhìn thấy anh, cánh tay của cô đã không ngừng run rẩy, cô khẽ chớp mắt một cái, người đó đã đi đến ngay trước mặt cô.
“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt.”
Cô hơi cúi đầu xuống một chút để chào hỏi, trong lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã mang một nụ cười như ở nơi làm việc.
Mộ Cẩm Vân cũng chủ động vươn tay ra, Tống Lâm cũng đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, mà anh cũng không có động tác nào khác, đồng thời cũng không nói lời nào cả.
Cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719740/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.