Lần này đưa ra thị trường, cô vẫn dùng danh nghĩa của Hứa Thanh Nga.
Khi họ đến nơi, những người kia mới biết đó không phải là Hứa Thanh Nga, là Mộ Cẩm Vân.
Tuy rằng Dành Dành chỉ là một công ty nhỏ, cho dù có ra mắt công chúng thì cũng không thu được nhiều sự chú ý, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt công chúng trong ba năm qua.
Hôm nay Hứa Thanh Nga hỏi cô định làm như thế nào.
Làm sao bây giờ? Thật sự là buồn cười, bây giờ Tống Lâm đang xuân phong đắc ý, cho dù cô có đi ngang qua anh, có lẽ anh cũng sẽ không nhìn thêm nhiều một cái nữa.
Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô cho rằng mình đã quên, thế nhưng khi thật sự bị người ta nhắc tới, cô mới phát hiện, tất cả đều là do cô tự mình lừa dối mình, một khi lật ra sẽ để lộ rõ.
Cô không nghĩ về quá khứ, nhưng quá khứ rất khó quên.
Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ hộp thuốc lá bên cạnh, cúi đầu châm một điếu.
Trước kia cô không hút thuốc, nhưng khi mới bước vào Dành Dành, có nhiều chuyện khó khăn khiến cô cũng dần học được thói hút thuốc.
Mấy năm nay mọi thứ dần đi vào đúng quỹ đạo, Hứa Thanh Nga buộc cô cai thuốc, cô bỏ nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hút một điếu.
Mùi nicotine từ mũi đi xuống cổ họng, cô hơi nheo mắt, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lâm hút thuốc.
Người đàn ông Tống Lâm này có tính tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719734/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.