Lúc Lục Hoài Cẩn nhận được tin nhắn theo bản năng mà gọi điện thoại lại cho Mộ Cẩm Vân, nhưng mà chỉ nghe được những âm thanh tút tút, không hề có gì hết.
Anh ta cau mày, nghiêng đầu nói với thư ký bên cạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Những người khác trong phòng hơi khó hiểu, vô ý thức mà hỏi thư ký của Lục Hoài Cẩn: “Thư ký Hà, cậu Cẩn bị sao vậy?”
Thư ký Ngô có chút bất đắc dĩ: “Bạn của cậu Cẩn xảy ra chút chuyện, tương đối cấp bách, cho nên chỉ có thể đi trước.”
Có người có chút bất mãn, nhưng mà cũng không dám nói gì.
Dọc đường Lục Hoài Cẩn không ngừng gọi điện thoại cho Mộ Cẩm Vân, nhưng vẫn không có ai nghe máy như trước.
Nhờ sự điều tra của Ngô Hà, đã nhanh chóng có kết quả, Mộ Cẩm Vân đã mua vé máy bay đến Chicago, chín giờ đêm nay sẽ đến Hồ Chí Minh, mười giờ sáng ngày mai sẽ đến Chicago.
Anh ta trực tiếp lái xe đến sân bay mua vé máy bay chuyến gần nhất, phải chờ đợi chuyến bay hai tiếng sau, Lục Hoài Cẩn vô cùng bực bội.
Vừa xuống máy bay xong, anh lại gọi vào số điện thoại của Mộ Cẩm Vân, nhưng mà kết quả vẫn như trước đây, vẫn là không hề có ai trả lời.
Hồ Chí Minh lớn như vậy, muốn tìm một người căn bản không biết phải tìm từ đâu.
Lục Hoài Cẩn ngồi đợi ở sân bay, rồi ngày hôm sau vẫn ngồi ở đấy cả ngày, vẫn không hề gặp được Mộ Cẩm Vân.
Cô đúng là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719732/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.