Người phụ nữ kia tháo kính râm xuống. Tất cả mọi người ở đây đều nhận ra cô ta là Hạ Như Mộng.
Lục Hoài Cẩn đi đến cạnh Mộ Cẩm Vân, đỡ tay cô. Cô không kìm được mà hít sâu một hơi.
“Đau sao?”
Cô vừa bị người phụ nữ kia kéo một cái, lúc nhào cả người về phía trước thì chân hơi trẹo một chút. Vì cũng mặc quầy dày nên không trông thấy chân thế nào, nhưng Mộ Cẩm Vân cảm thấy đau, chỉ động đậy một chút cũng đã đau hết cả người.
“Ừ.”
Cô lên tiếng, nhìn một nam một nữ trước mặt.
Lục Hoài Cẩn dìu cô, nhìn Tống Lâm rồi cười có vẻ chế nhạo: “Tổng giám đốc Lâm, trùng hợp vậy sao.”
Anh ta nói, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Như Mộng bên cạnh: “Chân thư ký Vân đau. Nếu tất cả mọi người đều là bạn thì vấn đề này cứ quyết định thế đi.”
“Không thể như vậy được!”
Người lên tiếng là Lâm Dịch Đồng, cô nhìn về phía Hạ Như Mộng: “Cô này, tôi không cẩn thận nên đụng phải cô, dù cô không bị thương gì nhưng tôi vẫn xin lỗi. Nhưng ban nãy cô cố ý kéo chị Vân xuống, đã không xin lỗi thì thôi đi, thế có bồi thường không?”
Dù Lâm Dịch Đồng là con ông cháu cha, nhưng quan niệm về đúng sai lại hết sức rõ ràng.
Lục Hoài Cẩn nghe vậy thì cười gằn một tiếng: “À, thế là cố ý gây thương tích rồi đấy cô à.”
Ánh mắt anh ta có vẻ châm chọc. Hạ Như Mộng nghiêng đầu nhìn Tống Lâm: “Anh Lâm, em không cố ý đâu. Em chỉ muốn cô đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719709/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.