Cùng lúc đó tại Hà Nội.
Gã cầm đầu đám xã hội đen không nghĩ rằng, Tống Lâm nổi tiếng bí ẩn, khó hẹn gặp có ngày lại chủ động liên hệ với mình. Từ rất lâu rồi, khi nhà họ Tống vừa mới già lên ở Hà Nội, Hắc Đại Ca đã tặng cho anh một cành ô liu. Tuy nhiên, Tống Lâm cũng chỉ phớt lờ.
Ban đầu, gã cũng tìm người nhà họ Tống để gây phiền phức, nhưng động vào mới biết được, người nhà họ tống cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Dân không đấu với quan, quan không dây dưa với thương nhân.
Hắc Đại Ca không phải người lương thiện, đương nhiên sẽ không bao giờ dám quan hệ với người có chức có quyền.
Nhưng Tống Lâm thì khác, anh có rất nhiều mối quan hệ bạn bè là những người tai to mặt lớn, có địa vị cao. Sau một vài lần đưa tay ra buôn lậu, cũng quen được không ít người trong tổ chức ngầm. Tống Lâm là người không thể động vào. Nhưng một số kẻ biết không chọc được Tống Lâm, lại đi chọc người dưới trướng của anh.
Mấy năm nay gã ta cũng bình an vô sự, gã cũng lười dây vào nhà họ Tống.
Thế mà hôm nay, Tống Lâm lại chủ động đến.
Hắc Đại Ca cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên khi nhìn thấy Tống Lâm không nhịn được mà nhíu mày một cái.
“Tổng giám đốc Lâm, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
“Hắc Đại Ca, đã lâu không gặp.”
Tống Lâm cũng chỉ đi cùng với một một thư lý khác, trong mắt vẫn là vẻ lạnh lùng: “Tôi có chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719674/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.