Thật ra thì không thể nói rõ rốt cuộc là ai vượt qua giới hạn, giới hạn giữa hai người bọn họ vốn là vô cùng mơ hồ.
Bọn họ không tính là người yêu, cũng không tính là nhân tình, càng không phải là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới đơn thuần.
Ngày hôm trước, vào thời điểm anh đau dạ dày, lúc cô kiên quyết muốn xuống lầu cho anh mua thuốc, Tống Lâm cũng không có nói gì.
Nhưng là vào buổi tối hôm nay, anh lại đột nhiên nói một câu: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Cho tới bây giờ cô không hề có ý tưởng kiểm soát anh, cũng không có năng lực kiểm soát anh.
Một câu nói này của anh lập tức khiến cô cảm thấy như rơi vào địa ngục.
Mộ Cẩm Vân dừng suy nghĩ, đem vòi hoa sen tắt đi.
Lúc cô đi ra, Tống Lâm đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Mộ Cẩm Vân nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”
Cô bây giờ thật sự không dám tức giận, cùng Tống Lâm giận dỗi, cuối cùng chịu thiệt cũng chỉ sẽ là chính bản thân cô mà thôi.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, lấy quần áo từ trong tủ treo ra rồi đi vào phòng tắm.
Cô thu hồi tầm mắt, ngồi ở trước bàn trang điểm, tay cầm máy sấy nhưng cũng không bật lên.
Cô nhìn chính mình trong gương, đột nhiên cảm thấy chán nản cuộc sống như thế này.
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tống Lâm giống như sẽ không bao giờ có được một cái kết trọn vẹn.
Trong lúc cô suy nghĩ, Tống Lâm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719661/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.