Mộ Cẩm Vân, sao cô lại tới đây?”
Cô thấy Lục Hoài Cẩn đã đi tới trước mặt mình, đành phải cười một cái: “Tôi đến đây với tổng giám đốc Lâm.”
Vừa nghe thấy tên Tống Lâm, vẻ mặt của Lục Hoài Cẩm trở nên sâu sắc.
Nhưng mà anh không để ý cái này: “Lát nữa tôi sẽ có trận đấu, qua xem không?”
“Tôi ở đây cũng xem được rồi.”
Cô không quen ai ở đây hết, Mộ Cẩm Vân không muốn qua đấy chút nào.
Huống hồ sau khi Lục Hoài Cẩn qua đây, ánh mắt của mấy người đó nhìn cô hơi kỳ quái rồi.
“Bên đó có đồ ăn đồ uống, cô ở đây một mình, không chán sao?”
“Không chán a.”
Cô trả lời rất trực tiếp, Lục Hoài Cẩn hơi nghẹn, không biết nói gì mới tốt.
Ngô Khởi ở bên cạnh phụ họa: “Cô Vân, cô đã tới rồi thì từ từ hãng về, cô nể mặt cho chúng tôi làm quen đi. Cô yên tâm, có tôi ở đây, tôi chống lưng cho cô, bọn họ sẽ không dám bắt nạt cô đâu.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, các anh cứ chơi đi, tôi vừa ăn cơm xong hơi no, không muốn qua đó lắm.”
Ngô Khởi còn muốn nói gì đó, liền bị Lục Hoài Cẩn liếc mắt một cái, anh ngượng ngùng lắc lư rồi rời đi.
Lúc này, có người gọi Lục Hoài Cẩn chuẩn bị thi đấu.
Mộ Cẩm Vân nghe vậy, cũng nói theo: “Cậu Cẩn, trận đấu của anh sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy cô ở đây một lát nhé, cô đừng đi vội, đợi tôi thi đấu xong tôi sẽ tặng cúp cho cô.”
Anh nói liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719654/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.