Bầu không khí trong thang máy hơi trầm, Mộ Cẩm Vân dựa vào người Tống Lâm, cô nhìn đứa bé hiếu thắng kia, quả nhiên làm người không thể quá lương thiện.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, người phụ nữ và người đàn ông dẫn con trai ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Tống Lâm, hơi nhúc nhích, cô muốn thoát ra khỏi ngực của Tống Lâm.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng nhà họ.
Cô và Tống Lâm đi ra thang máy, trở về nhà trọ. Lúc này đã là ba rưỡi chiều. Cô cho nho vào trong tủ lạnh, đang định hỏi Tống Lâm xem tối nay anh muốn ăn ở nhà hay ăn ngoài thì điện thoại anh reo lên.
Tống Lâm nhận điện thoại rồi đi vào thư phòng ở tầng hai, Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ, thế là cô lấy một ít thịt ở trong tủ lạnh ra rã đông.
Làm xong tất cả, Mộ Cẩm Vân mới lên tầng hai thay quần áo.
Cô muốn ngủ trưa.
Nhà họ Lê.
Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân vừa đi chưa lâu, Lê Thanh Thảo đi theo Lê Quốc Minh vào thư phòng tầng ba.
Lê Thanh Thảo đẩy cửa ra, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế: “Ba.”
“Con thấy sao?”
“Hình như Mộ Cẩm Vân không biết gì hết, Tống Lâm đối xử với cô ấy hình như hơi khác với bên ngoài đồn đại.”
Lê Quốc Minh nhíu nhíu mày: “Con thấy không giống như nào?”
“Bên ngoài đồn Mộ Cẩm Vân là người Tống Lâm yêu thật lòng. Tống Lâm đã tức giận mấy lần vì cô. Nhưng trong lúc nói chuyện với Mộ Cẩm Vân, con phát hiện hình như Tống Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719653/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.