Mộ Cẩm Vân nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
Anh không nói gì, hiển nhiên trong lòng vô cùng tự tin.
Bên trong xe dần dần lại trở nên an tĩnh, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài màn đêm đã bao trùm mọi vật rồi.
Cô nghĩ tới ngày mai, biết sẽ là một trận chiến khó khăn.
Tống Lâm muốn hai mươi sáu ngàn tỷ trở xuống, nhưng so với phía bên kia báo giá thì ít hơn một ngàn tỷ.
Mặc dù cô luôn biết rằng thương nhân đều là kẻ cướp, nhưng mỗi lần Tống Lâm đều làm cô nhận thức được sâu thêm một chút.
Thật ra công ty này, nếu như những cổ đông kia vẫn nguyện ý đợi thêm mấy tháng nữa, có thể nâng thêm ít giá trị.
Nhưng họ đợi không đợi nổi nữa, vì căn bản thì không có vốn xoay vòng nữa rồi.
Thời gian này tìm ra được một người một lời liên đem ra gần ba mươi lăm ngàn tỷ, sau đó còn phải gánh vác vốn hoạt động công ty là rất khó.
Tống Lâm có tiền, vốn lưu động của Samsung luôn rất dồi dào, đưa ra ba mươi lăm ngàn tỷ đối với anh đương nhiên không phải vấn đề.
Nói anh đục nước béo cò cũng được, anh ra giá hạ xuống hai mươi sáu ngàn tỷ, thật ra mà nói thì có chút quá đáng.
Nhưng vấn đề làm ăn, vốn dĩ đều là anh tình tôi nguyện.
Nếu như bọn họ không đồng ý, họ có thể nói không.
Chỉ là Mộ Cẩm Vân cũng biết, đây là chuyện không thể nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719625/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.