Ngày hôm sau Mộ Cẩm Vân thức dậy khá sớm, lúc cô mở mắt mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng của Tống Lâm.
Cô cử động một chút, Tống Lâm cũng thức giấc.
Đôi mắt đen láy mở ra, Tống Lâm nhìn cô, không nói gì.
Cũng không biết mất bao lâu, anh mới thu hồi lại ánh mắt, ngồi dậy khỏi giường.
Tuy nhiên đối với Mộ Cẩm Vân, trong khoảng vài giây ngắn ngủi đó, cô cảm thấy dường như là cả thế kỷ vậy.
Nhìn Tống Lâm đứng dậy đi vào nhà tắm, cô mới thở phào một tiếng.
Cô không biết Tống Lâm liệu đã tha thứ cho cô hay chưa, nhưng anh chung quy cũng đã ngủ lại trong phòng này.
Nghĩ tới đây, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy có chút trào phúng.
Trước đây cô đã cực ghét việc anh chạm vào mình, bây giờ lại muốn anh ngủ lại chỗ mình.
Lúc Tống Lâm từ nhà tắm đi ra, Mộ Cẩm Vân vẫn ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Cô nghĩ đến nỗi có chút ngẩn người, thậm chí cô còn không nhận ra từ khi nào Tống Lâm đã xuất hiện trước mặt mình.
“Dậy thay đồ đi, đi một chuyến đến Hồ Chí Minh” Mộ Cẩm Vân đơ ra một lúc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc kịp phản ứng lại, cô nhanh chóng đứng dậy đi tắm rửa.
Mới không đi làm việc một tuần, Mộ Cẩm Vân không biết tí gì về lịch trình của Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân kéo một chiếc vali nhỏ đi theo Tống Lâm xuống tầng, Lý Minh Việt đã đứng trước cửa đợi: “Thư An”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719624/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.