🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mộ Cẩm Vân lại nằm mơ, kể từ khi

cô bị bệnh đến nay, đây đã là lần thứ

hai cô mơ thấy giấc mộng này.

Không có gì ngạc nhiên, những

giấc mơ đều có liên quan tới Tống Lâm.

Có một hôm cô tỉnh giấc, Tống

Lâm đứng ở bên đầu giường, không nói

lấy một lời rồi chỉ tay vào cổ cô.

Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy sau giấc

mộng của mình, dường như một bên

bóng tối trong tâm mắt của cô.

Cô giơ tay ra bật đèn ngủ, căn

phòng rất nhanh đã được ánh sáng

chiếu vào.

Cô nhìn xuống thân thể mình phía

dưới giường, có một chút mơ hồ rằng

bây giờ cô đang trong mộng hay đang

ở trong hiện thực.

Giấc mộng đó quá chân thực, chân

thực đến nỗi cô căn bản không biết

rằng đây là thực hay là mơ.

Sau lưng mồ hôi nhễ nhại chảy ra,

cô không dám ngủ lại nữa, liền đứng

dậy vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ.

Vào tối chủ nhật, Mộ Cẩm Vân đã

gửi tới Lý Minh Việt một đoạn tin nhắn,

hỏi về kì nghỉ ốm của cô có bị hủy bỏ

hay không.

Chuyện của cô cùng với Tống Lâm

Lý Minh Việt là người rõ nhất, cô gọi

điện hỏi về kì nghỉ ốm, rõ ràng là cô

đang muốn hỏi mình có thể quay lại

làm việc chưa.

Lý Minh Việt không hề nói rỡ,

nhưng ý nghĩa cũng đã rất rõ ràng rồi.

Cô vẫn không thể quay lại.

“Tổng giám đốc Lâm nói sức khỏe

cô vẫn chưa tốt, để cô nghỉ ngơi thêm

vài ngày nữa.”

Mấy ngày là mấy ngày nữa, không

ai biết được.

Sau khi cúp điện thoại,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719622/chuong-112.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng
Chương 112: Tổng giám đốc Lâm, anh vẫn còn giận sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.