Mộ Cẩm Vân bị anh ta nhìn một cái
như vậy thì trong lòng cô thấy rất lo
lắng, cô cho rằng Lục Hoài Cẩn muốn
làm chuyện quỷ quái gì đó, nhưng lại
không ngờ vào một giây sau, cô liền
nghe thấy giọng của anh ta lại truyên
lại: “Đây là lần đầu tiên tôi bị một người
phụ nữ đãi khách như vậy.”
Khi nghe anh ta nói như vậy thì
trong lòng cô nhẹ nhõm, nhìn anh ta
không tránh cũng không né: “Tôi đã nói
rồi, tôi muốn mời cậu Cẩn”
Lục Hoài Cẩn lớn như vậy rồi
nhưng thực sự chưa từng trải qua cảm
giác để cho phụ nữ trả tiền, không thể
không nói rằng Mộ Cẩm Vân thực sự
làm mới nhận thức của anh ta.
Hơn nữa anh ta ăn cái gì từ trước
đến nay liền chọn cái đó, vậy thì bữa
cơm tối ngày hôm nay sợ là đã tiêu hết
tiền lương một tuần của Mộ Cẩm Vân.
Nhưng cô không tự ti cũng không
kiêu ngạo, lời cô nói ra, anh ta thậm chí
muốn tìm lỗi nhưng cũng không biết
phải bắt đầu từ đâu.
Nhìn cô một lát, Lục Hoài Cẩn cuối
cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý, cũng
không bám vào chuyện này nữa: “Được
rồi, tôi đưa cô về”
Mộ Cẩm Vân gật đầu mà không
nói gì cả, bước theo anh ta ra ngoài.
Hai người vừa đi ra khỏi thang máy
liền bị một giọng nữ gọi lại: “Cậu Cẩn–”
Lục Hoài Cẩn nghe thấy giọng nói
của Dương Mị Ngọc, lông mày của anh
†a ngay lập tức cau lại.
Mà vốn lúc đầu Dương Mị Ngọc ở
cùng với bạn của mình thì lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719621/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.